Trương Thúy Hoa nói với Vương Nguyệt Nga, cho phép bà ta mang về nhà vừa chăm sóc ông già vừa lột, như vậy ông cụ Trần cũng có thể phụ bóc một chút.
Bà cụ Tôn như đang nói đùa, “Trời ơi, tôi không dám đâu, nếu như đổ thừa tôi ăn cắp ngô trong đội nữa.”
Vương Nguyệt Nga nói: “Ngô đầy nhà đầy sân như vậy, bà có lấy mấy quả cũng không ai nói gì bà.”
Bà cụ Tôn cười nói: “Vẫn là chị dâu hiểu tình đạt lý, không giống người kia chỉ biết cãi cương, ha ha.”
Vương Nguyệt Nga: “Đều gấp gáp cho việc thu hoạch lương thực, không phải cố tình làm khó ai. Đội trưởng cũng nói rồi, năm nay bội thu lương thực thu được nhiều phụ cấp ăn uống trong đội cũng nhiều hơn, đảm bao người người ăn no.”
Lúc này lương thực chỉ có ba trăm sáu mươi cân một năm, nhiều cũng không được phép vượt quá bốn trăm bốn mươi cân.
Không có mỡ, đồ ăn phụ, thịt, một người bình thường mỗi ngày một cân lương thực còn không được no một nửa, bọn họ còn phải xuống ruộng làm việc, đặc biệt là lúc vụ mùa thu, vụ mùa hè, dùng sức nhiều, ăn nhiều đói nhanh, một người đàn ông mỗi ngày ăn thoải mái có thể ăn ba bốn cân lương thực, vậy nên một cân làm được gì?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play