Nhiệm vụ bông gòn thực ra còn nặng hơn nhiệm vụ lương thực, mỗi đội sản xuất trồng bao nhiêu bông gòn dự kiến thu về bao nhiêu cân, đều có ghi lại ở trạm bông gòn. Mỗi đội sản xuất phát một quyển sổ nhiệm vụ bông gòn, đến lúc đó nộp nhiệm vụ bông gòn dựa theo cái này.
Dựa theo kinh nghiệm mọi năm, mỗi mẫu đất phải nộp năm mươi cân bông gòn loại ba trở lên, hai mươi cân loại tệ hơn một chút, những cái tệ quá thì không lấy. Đội hai trồng ba mươi mẫu đất bông gòn thì phải nộp hai nghìn cân. Sau khi nộp xong, còn dư lại mới có thể chia cho thành viên.
Lúc tốt, gia đình tiên tiến mỗi hộ chia được bốn năm cân bông gòn, gia đình bình thường hai cân, lúc không tốt thì khó nói lắm, cho dù chia được cũng là loại bông gòn rất tệ.
Vương Ngọc Cần vui mừng nói với Dương Tú Nga: “Thím à, thím nói có phải sau khi nộp hai nghìn cân còn thừa lại đều thuộc về đội chúng ta không? Mỗi nhà ít nhất chia được mười cân nhỉ.”
Chưa chờ Dương Tú Nga tiếp lời, Đan Điệp Cầm nói: “Tôi nói này, sao cô biết nằm mơ vậy, cô cũng không xem thử bây giờ là lúc nào. Trạm bông gòn người ta nói là: Tất cả bông gòn đều phải bán cho chính phủ.”
Vương Ngọc Cân không phục, “Không phải nói rằng quy định một mẫu đất nộp bảy mươi cân sao.”
“Đó là thu hoạch không tốt sợ chúng ta nộp không đủ số lượng thì quy định bắt buộc phải nộp bảy mươi cân. Nếu như thu hoạch tốt, thì đương nhiên phải thu thêm. Nếu như ở trên biết được mỗi mẫu của mình sản xuất được hai trăm cân, thì phải nộp hai trăm cân, tối đa một hộ chia được dăm ba cân thôi, bà còn nghĩ đến chuyện tốt gì chứ?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play