Điểm thi đại học còn chưa công bố, Phó Thải Bình đã liên tục nói với đủ kiểu người rằng: “Đứa nhỏ này chắc thi không tốt rồi, nhìn cái vẻ mặt nó khó coi thế kia mà.”
Thực ra Diệp Khuynh Trú hoàn toàn không có biểu cảm gì đặc biệt, vẻ điềm tĩnh đó nhìn sao cũng không giống người vừa thi trượt, trái lại còn như thể rất tự tin.
Nhưng nghe Phó Thải Bình nói hăng như thế, những người xung quanh toàn là kẻ lão luyện trong các mối quan hệ xã hội tất nhiên không nói thẳng suy nghĩ thật, mà lại gật gù hùa theo lời bà ta.
Mỗi lần được người khác đồng tình, Phó Thải Bình mới thấy trong lòng dễ chịu hơn… Chẳng còn cách nào, con trai bà hôm đó khóc lóc ra khỏi phòng thi.
Gia đình Phó Thải Bình vẫn luôn nghĩ rằng thành tích của Lôi Tùng cũng tạm ổn, tuy không lọt vào top 100 toàn khối, nhưng luôn giữ được trong top 200 và top 20 của lớp, đó cũng là lý do khiến bà cụ nhà họ Phó cưng chiều Lôi Tùng đến thế, tin chắc rằng nó sẽ có tương lai hơn Diệp Vĩnh Hoan.
Kết quả, khi thấy con trai khóc bước ra khỏi phòng thi, nó nói với bà: “Khó quá, đề khó thật sự.”
Lúc đó, Phó Thải Bình cũng chưa nhận ra điều gì bất thường, dù sao con nhà chị bà cũng nói đề khó mà. Thế là bà an ủi nó: “Con thấy khó thì người khác cũng chẳng hơn gì con đâu.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play