Hóa ra, được thừa nhận, được bảo vệ lại có cảm giác như thế này…
Trong lòng Diệp Vĩnh Hoan đột nhiên dâng lên một sự xúc động mãnh liệt.
Hiện trường im phăng phắc, tiếng chuyển động của chiếc xe lăn thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Bị nhiều ánh mắt chăm chú dõi theo như vậy, áp lực đối với Diệp Vĩnh Hoan không hề nhỏ. Nhưng cậu cảm thấy đây là một dịp quan trọng, cần phải nghiêm túc bày tỏ suy nghĩ của mình. Cậu phải kiên định, tuyệt đối không thể tỏ ra sợ hãi.
“Cha!” Cậu cũng hô lên một tiếng đầy khí thế.
“Cha đã công nhận con! Vậy con nhất định sẽ không làm cha thất vọng! Chân bị phế có thể cứu, người sa sút cũng có thể vực dậy! Con nhất định sẽ thi đỗ vào một trường đại học hàng đầu trong nước! Tương lai con sẽ đứng lên chạy về phía trước! Con nhất định sẽ trở thành một người xuất sắc, tuyệt đối không làm cha mất mặt!”
Mọi người tại hiện trường nghe xong câu này càng lặng thinh hơn... Sao tự nhiên lại trở nên hùng hồn khí thế như vậy? Mà lời hứa này... có hơi quá mức rồi chăng? Quả thật là vừa ngông cuồng vừa khó xử, khiến khách khứa trong hội trường suýt nữa quyết định sửa sang lại toàn bộ sàn khách sạn vì quá mức ngượng ngùng.
Diệp Tu Hiệt: “...”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play