Về phần bản thân Đổng Hạo Điền, ngoài miệng không nói, mỗi ngày trước khi đi ngủ cũng nhịn không được hối hận lựa chọn lúc trước của mình, bởi vì vậy mà có bệnh hay bị mất ngủ.
Cũng may anh ta rút được kinh nghiệm, bỏ lỡ cơ hội này, nắm chặt cơ hội phía sau, thầu công trình, mở quán ăn, làm bất động sản, đến giữa những năm 90, tài sản đã tích lũy được mấy chục triệu.
Buổi sáng, Đổng Hạo Điền liền cho Đổng Ái Hoa câu trả lời, hợp đồng thuê đất hoang hàng năm với tiền thuê là mười hai tệ một mẫu, ở vùng núi thì là năm tệ một mẫu.
"Đây là kết quả mọi người cùng nhau thương lượng, nếu cậu thuê nhiều hơn thì có thể giảm giá."
Cái giá này không phải nhắm mắt nói bừa, mà đã trải qua tính toán hợp lý.
Thời buổi này, vẫn chưa có lúa lai, năng suất lúa mì và lúa nước cũng không cao, khoảng một mẫu đất làm ra được hai, ba trăm cân, trong đó một nửa phải để nộp thuế.
Tính theo giá thị trường, một xu sáu một cân, 300 cân lúa mạch cũng mới chỉ bán được 48 tệ, trừ đi tiền thuế, rồi lại trừ đi công phân bón, còn lại thu vào cũng không nhiều, chưa kể đây lại là đất hoang, không phải đất canh tác đàng hoàng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT