Lúc xe dừng ở ngoài cổng sân đã hơn bốn giờ đồng hồ, Đông Hà xuống xe trước bế bọn nhỏ ôm xuống xe, sau đó bắt đầu xếp đồ đạc, Đổng Giai Tuệ thì đỡ Trương Xảo Nhi xuống xe.
"Cậu nhóc, ở lại ăn bữa cơm đi."
Triệu Mãn Trụ cũng quay về rồi, nhìn thấy khuôn mặt cháu trai cháu tràn đầy ý cười, thấy Quý Chấn Phong lái xe, còn cảm ơn Quý Chấn Phong vài câu, để anh ta vào nhà uống miếng nước, Trương Xảo Nhi đem bạn già kéo đến một bên nhỏ giọng nói: "Đây là người mà Mỹ Hương mang về ra mắt, anh thấy thế nào?"
"Hả?"
Lúc này Triệu Mãn Trụ mới quay đầu nhìn về phía Quý Chấn Phong một cách cẩn thận.
Mặc dù phần lớn thời gian trong nhà ông ấy đều trầm mặc ít nói, nhưng ông ấy là người cha vô cùng yêu thương con cái hài tử, nhất là con út Mỹ Hương, sau khi cô ấy sinh hoàn cảnh trong nhà càng ngày càng tốt, xem như nâng ở trong lòng bàn tay mà lớn lên, giữ ở bên người hơn hai mươi năm, đến lúc thi lên đại học, làm giáo sư trung học, con gái như vậy, ở trong mắt người làm cha, xứng đáng với người đàn ông tốt nhất trên thế giới, với tâm lý này, ánh mắt của Triệu Mãn Trụ nhìn Quý Chấn Phong tự nhiên mang theo bắt bẻ.
Mặc cho tố chất tâm lý của Quý Chấn Phong tốt, nhưng trước ánh mắt dò xét của vị cha già, anh ta vẫn không nhịn được hắng giọng một cái.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT