Hai vị vương gia và vương phi vì một chuyện nhỏ mà tranh cãi không ngừng, mặt đỏ tía tai. Cuối cùng, bọn họ quay sang hỏi ý kiến An Nhược.

Thiếu niên hai má ửng hồng, lí nhí đáp:

“Chỉ cần được ở bên Dật ca ca, thế nào cũng được.”

An vương gia nghe xong thiếu chút nữa nghẹn thở, nhìn dáng vẻ thiếu niên hoài xuân của cậu, bất lực than một câu:

“Nam sinh ngoại hướng*.”

(*Ý chỉ con trai trưởng thành thường hướng ra bên ngoài, dễ chịu ảnh hưởng của người khác, không còn thân thiết với gia đình như trước.)

Giữa tầng lớp quý tộc, nuôi dưỡng đồng sủng* không phải chuyện hiếm, thậm chí có người còn duy trì mối quan hệ thân mật với bằng hữu đồng giới. Nhưng những điều đó chưa từng ảnh hưởng đến việc cưới vợ sinh con. Đây là quy tắc ngầm của giới thượng lưu.

(*Chỉ những nam nhân trẻ tuổi được nuôi dưỡng để phục vụ các quan lớn hoặc quý tộc.)

Thế mà Vân Dật và An Nhược lại làm trái lẽ thường.

Người ngoài có kẻ chỉ coi như chuyện cười, có kẻ lại thầm ghen tỵ, cũng có kẻ khinh thường, lại có người tiếc nuối.

Dù thế nào đi nữa, không có đích tử thì cũng đồng nghĩa với việc mất đi tư cách kế thừa gia tộc.

Huống hồ, hai người lại là đích tử của hai phủ vương gia đầy quyền thế.

An Nhược là đích thứ tử, không có gì bất ngờ thì tước vị sẽ do An Tử Huyền kế thừa.

Nhưng Vân Dật lại khác. Y là đích trưởng tử, bản thân tài mạo xuất chúng, ai nấy đều không hiểu nổi, vì cớ gì y lại từ bỏ quyền kế thừa để cưới một nam nhân?

Trong vòng ba ngày, hai phủ tất bật chuẩn bị hôn sự.

Nạp thái, vấn danh, nạp cát, nạp chinh, thỉnh kỳ, cuối cùng cũng đến ngày nghênh thân.

Vì không có tiền lệ nam nhân thành thân, lễ nghi được điều chỉnh đôi chút.

Chẳng hạn như An Nhược không mặc phượng quan hà bào, mà là hỷ phục của tân lang.

Cậu cũng không bị đưa vào động phòng ngay sau khi bái đường, mà cùng Vân Dật dâng rượu mừng.

Đêm trước ngày thành thân.

Vân Dật mất ngủ.

Không hẳn là do áp lực vô hình từ hoàng gia.

Y không rõ bản thân quyết định thành thân với An Nhược là vì muốn tránh khỏi số phận phải thu nạp nữ tử làm thê thiếp, hay là để thay đổi kết cục bi thảm của thiếu niên này.

Thiếu niên năm mười chín tuổi bị cả thế giới ruồng bỏ, cuối cùng tự sát mà chết.

Hay có lẽ… chỉ đơn giản là thích cái tính quấn người của cậu, thế nên mới thuận theo lòng mình.

Nghĩ đến tương lai có An Nhược bên cạnh, kỳ thực cũng không tệ.

Về phần quyền thế hay địa vị, những thứ dễ dàng có được, y cũng chẳng thiết tha tranh đoạt.

Hôn lễ kéo dài từ sáng đến tối.

Bận rộn cả ngày, tiếng người rộn ràng náo nhiệt.

Nhưng vào khoảnh khắc bái đường, tất cả âm thanh dường như đều biến mất.

Trong mắt Vân Dật, chỉ còn lại thiếu niên trước mặt vận hỷ bào đỏ thẫm.

Cảm giác nôn nóng trong lòng bỗng nhiên dịu lại.

Trước đây, y luôn cảm thấy thế giới này giống như một cơn mộng, giống như một quyển sách, mà y chỉ là một kẻ ngoài cuộc.

Nhưng hiện tại, mọi thứ dần trở nên chân thực hơn.

Y bị An Nhược kéo vào trần thế, cùng cậu trải qua hồng trần.

Vân Dật không để lộ dấu vết mà chắn rượu giúp An Nhược, lại kín đáo ra hiệu cho mấy kẻ thích xem náo nhiệt.

An Tử Huyền và Quân Dịch nhìn ánh mắt uy hiếp của y, đành phải bất đắc dĩ đứng ra cản rượu thay.

Dù đã giúp An Nhược uống bớt, nhưng cậu vốn không giỏi tửu lượng, chỉ uống mấy chén liền say.

Vân Dật nửa ôm nửa đỡ, vất vả lắm mới đưa cậu về phòng.

Lấy khăn lau mặt và tay cho cậu, An Nhược bị cơn lạnh kích thích mà tỉnh táo hơn một chút.

Cậu ôm lấy y, giọng điệu mang theo chút làm nũng:

“Dật ca ca, hợp cẩn tửu, chúng ta còn chưa uống.”

Vân Dật rót một chén đưa cho cậu.

Nhưng An Nhược đã say đến mức tay cầm không vững, rượu đổ hơn nửa.

Nhìn dáng vẻ luống cuống của cậu, Vân Dật bỗng nhiên sinh lòng trêu chọc.

Y khẽ nhấp một ngụm, cúi đầu chậm rãi đưa sang cho cậu.

Một chén rượu, cứ thế tan vào giữa môi răng hai người.

An Nhược nằm trên lớp chăn đỏ thẫm, mái tóc dài đen nhánh xõa tung, gương mặt kiều diễm tựa hoa đào, xương quai xanh tinh xảo nổi bật trên làn da trắng nõn. Sự đối lập giữa sắc đỏ và đen mang đến một loại mỹ cảm chấn động lòng người.

Vân Dật bỗng cảm thấy có một thứ gì đó như đập thẳng vào tim y. Giây phút này, y nghĩ rằng cả đời này sẽ không bao giờ được chứng kiến cảnh tượng nào yêu mị đến mức kinh tâm động phách như vậy nữa.

An Nhược nhìn y, trong mắt vừa có chút thẹn thùng lại mang theo vui sướng, ngoan ngoãn phối hợp để y giúp mình cởi áo ngoài.

Vân Dật cúi đầu hôn lên trán cậu, giọng điệu ôn hòa:

“Cả ngày nay mệt rồi, mấy hôm nay cũng không được nghỉ ngơi tử tế, tối nay ngủ sớm đi.”

An Nhược đỏ mặt gật đầu, một lát sau lại nhích người tới, nghiêng người ôm lấy eo y, ngước mắt cẩn thận quan sát sắc mặt Vân Dật.

Thấy y không có ý phản đối, cậu liền cọ cọ vào cánh tay y, sau đó mãn nguyện nhắm mắt lại.

Vân Dật vốn nghĩ rằng, có thêm một người bên cạnh thì hẳn sẽ khó ngủ.

Nhưng không ngờ, y lại ngủ rất ngon.

Hai người ôm nhau, mái tóc quấn quýt, ánh mặt trời xuyên qua ô cửa sổ, chiếu xuống giường, tạo nên một khung cảnh yên bình, dịu dàng đến mức khiến người ta không nỡ quấy rầy.

Có lẽ, đây chính là “tuế nguyệt tĩnh hảo”* mà người đời thường nhắc đến.

(*Nghĩa là năm tháng yên bình, chỉ sự bình lặng và hạnh phúc của cuộc sống.)

Vân Dật tỉnh lại, nhất thời không nhớ ra mình đang ở đâu.

Trên người y có một vật nhỏ đang đè lên, cánh tay trái hoàn toàn tê dại.

Hơi thở ấm áp phả vào cằm, khóe môi An Nhược khẽ cong lên, dường như đang mơ một giấc mộng đẹp.

Cậu từ từ mở mắt, trong mắt vẫn còn một tầng sương mỏng, khẽ gọi:

“Dật ca ca…”

Nói rồi, cậu lập tức rúc vào lòng y, chẳng khác gì một chú mèo con chưa ngủ đủ giấc.

Vân Dật nhìn dáng vẻ này, trong lòng thầm cảm thấy hài lòng.

“Ôi chao, Dật ca ca, bây giờ là giờ nào rồi? Chúng ta phải đi thỉnh an!”

Tiểu lười biếng trong lòng y bỗng chốc bật dậy, đầu óc còn chưa tỉnh táo, ngồi thẳng dậy một cái đã thấy choáng váng.

Vân Dật nhìn cậu, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười:

“Đừng vội vàng như vậy, dễ bị chóng mặt. Thỉnh an không quan trọng, ngủ thêm một lát nữa?”

An Nhược lắc đầu, nhất quyết không ngủ tiếp, còn lăn qua lăn lại trên giường một lúc mới chịu đứng dậy.

Sau khi rửa mặt xong, hai người ngồi ăn sáng trong sảnh.

Nhưng An Nhược lại có vẻ ngồi không yên, trong lòng thấp thỏm.

Vân Dật đặt tay lên vai cậu, trấn an:

“Đừng vội, ăn sáng xong hãy đi. Phụ vương và mẫu phi cũng chưa ăn đâu, huống hồ phụ vương còn đang vào triều chưa về. Có ta ở đây, đừng lo lắng, bây giờ cứ ăn sáng trước đã.”

An Nhược nghe vậy mới miễn cưỡng nhét thêm vài miếng vào bụng.

Ăn xong, cậu liền hối thúc Vân Dật đi nhanh một chút.

Lúc ra khỏi phủ, Vân Dật rất tự nhiên nắm lấy tay cậu, khẽ vuốt ve mu bàn tay mềm mại, vỗ về sự bất an của cậu.

“Không ngờ ngươi lại là người đầu tiên trong chúng ta thành thân.”

Quân Dịch nhìn Vân Dật, giọng điệu nghe có vẻ tùy ý, nhưng trong lời nói lại ẩn chứa sự thăm dò:

“Hôn ước năm xưa chỉ là một trò đùa, vậy mà lại trở thành sự thật. Ngươi thực sự không định lấy lại tước vị của Vân phủ sao?”

An Tử Huyền cũng lên tiếng:

“Vân Dật, ta không cần biết ngươi có tính toán gì, nhưng dù sao nó cũng là đệ đệ ta. Nể mặt ta, đừng làm tổn thương nó quá nhiều. Nếu có nữ nhân trong lòng, thì cứ nuôi ở ngoại viện là được.”

Vân Dật khẽ cười, lộ ra vẻ không mấy để tâm:

“Với tính cách của Tiểu Nhược, ta có thể có nữ nhân khác sao?”

An Tử Huyền nghe vậy, cũng cảm thấy điều đó gần như không thể.

Hắn chợt nhớ đến chuyện gì đó, bật cười:

“Còn nhớ lần trước chúng ta đến Sở Quán không? Ha ha ha…”

Chưa nói hết câu đã cười đến mức không dừng lại được.

Quân Dịch tiếp lời:

“Hôm đó Tiểu Nhược đuổi tới, cứ ôm chặt lấy ngươi, làm cho đám mỹ nhân trong quán không có ai dám đến gần ngươi, ha ha…”

Tần Việt cũng chen vào:

“Còn bắt chước đám mỹ nhân rót rượu mời ngươi, suýt chút nữa bị người ta tưởng là công tử của Sở Quán, suýt bị trêu ghẹo luôn.”

Vân Dật bực bội nhớ lại chuyện ngày đó.

Tên khách béo mập kia ra giá một nghìn lượng, còn muốn dùng hai mỹ nhân bên cạnh để đổi lấy An Nhược.

Y vốn tưởng rằng với tính cách của An Nhược, cậu nhất định sẽ gây náo loạn một trận, chỉnh cho tên kia sống dở chết dở.

Nhưng không, cậu chỉ ngoan ngoãn nép vào lòng y, không nói một lời.

Là đang đợi y bảo vệ cậu sao? Cái tên ngốc này…

“Ê ê ê, ngươi đang nghĩ gì mà vẻ mặt xuân phong đắc ý thế hả? Hôm đó không phải ngươi đâu có chạm vào mỹ nhân nào?”

An Tử Huyền đầy vẻ hóng chuyện, đột nhiên mắt sáng rỡ:

“Các ngươi nhìn kìa, công tử nhà ai mà tuấn tú đến vậy? Sao ta lại không biết ở kinh thành còn có nhân vật này?”

Tiểu nhị của tửu lâu đang giải thích rằng khách quá đông, đã hết chỗ.

An Tử Huyền lập tức đứng dậy, cười nói:

“Vị công tử này, nếu không chê, có thể ngồi cùng bàn với bọn ta.”

“Đa tạ huynh đài.”

Giọng nói trong trẻo, mềm mại dễ nghe.

Vân Dật nhìn người trước mặt với vẻ thú vị.

Đây chính là Phong Điệp Vũ sao?

Nữ chính trong nguyên tác.

Phong Điệp Vũ vén áo choàng, tao nhã ngồi xuống, nhìn Tiểu Hoàn đang đứng sau lưng mình thì nhíu mày:

“Tiểu Hoàn, ngồi đi.”

“Công… công tử, ta là hạ nhân, như vậy không hợp quy củ.”

“Cái gì mà hạ nhân với thượng nhân? Mọi người đều bình đẳng như nhau, biết không? Trong mắt ta, ai sinh ra cũng đều như nhau, đừng xem nhẹ bản thân, ngồi xuống đi.”

Tiểu Hoàn cảm động nhìn Phong Điệp Vũ, rụt rè kéo ghế ngồi xuống.

“Ta là An Tử Huyền, công tử quả thật là một người thú vị, sao trước đây ta chưa từng gặp ngươi?”

“Phong Điệp, ta mới đến kinh thành.”

Mọi người chuyện trò vui vẻ, An Tử Huyền và Quân Dịch thường xuyên tán thưởng những quan điểm mới lạ của Phong Điệp Vũ, Vân Dật chỉ mỉm cười đáp lại đôi câu.

Đến lúc tạm biệt, An Tử Huyền có vẻ không nỡ, dò hỏi nơi ở và cách liên lạc.

“Có duyên tất gặp lại, hôm nay trò chuyện rất vui, Phong Điệp xin cáo từ.”

Nói xong, nàng rời đi một cách phóng khoáng.

“An huynh, ta vẫn luôn nghĩ đệ đệ nhà huynh đã đủ diễm lệ rồi, không ngờ còn có người xinh đẹp hơn cả đệ ấy, còn rực rỡ hơn cả đệ nhất mỹ nhân.”

Quân Dịch đầy hứng thú nhận xét.

“‘Diễm lệ’, ngươi dùng từ đó để miêu tả nam nhân sao?”

An Tử Huyền bật cười, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng người nọ đúng là có khí chất xuất chúng.

“Hơn nữa, không biết y lớn lên ở đâu, sao lại có nhiều suy nghĩ kỳ lạ như vậy?”

“Khoan đã, sao ta cứ cảm thấy thiếu cái gì đó nhỉ?”

Quân Dịch đột nhiên nhíu mày.

An Tử Huyền cũng chợt nhớ ra, sững người:

“Đúng rồi, Tiểu Nhược hôm nay sao không chạy đến tìm Vân huynh?”

Quân Dịch lập tức lộ ra vẻ mặt quái dị, dè dặt hỏi:

“Chẳng lẽ đệ ấy không xuống giường nổi?”

An Tử Huyền không nói không rằng, giáng ngay một quyền vào Vân Dật:

“Ngươi cũng tiết chế chút đi, ngày dài tháng rộng mà.”

Vân Dật lườm hắn:

“Nó mới mười sáu, ta có phải cầm thú không hả?”

Y đứng dậy, nhàn nhạt nói:

“Ra ngoài đã nửa ngày, ta cũng nên về rồi, các ngươi cứ chơi đi.”

“Chậc, nam nhân đã thành thân đúng là khác hẳn.”

Quân Dịch nhếch môi cười cười, giọng điệu mang theo vài phần trêu chọc:

“Không đợi Tiểu Nhược đến tìm, mà còn tự mình về trước cơ đấy.”

Vân Dật thản nhiên phớt lờ những lời trêu ghẹo của bọn họ, ung dung rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play