Vân Bân từ nhỏ đều do Vân Dật đích thân dạy dỗ, chỉ bảo cậu cách đối nhân xử thế, nghiêm khắc giám sát việc học hành. Càng lớn lên, Vân Bân dần được tiếp nhận xử lý nhiều việc trong tay Vân Dật.
Vân Dật và An Nhược chuẩn bị đi du ngoạn khắp nơi, Vân Bân lưu luyến tiễn bọn họ, còn liên tục dặn dò tên tiểu đồng đi theo không biết bao nhiêu lần. Vân Dật hứa rằng sẽ chơi một thời gian rồi quay về, lần sau nếu rảnh sẽ dẫn theo cậu cùng đi.
Vân Bân đã sớm hiểu chuyện, cũng đã hiểu rõ vì sao duy chỉ có tẩu tẩu của mình lại là nam nhân, cũng biết ca ca và tiểu ca ca sẽ không có con cái, ca ca từ nhỏ đã nuôi dưỡng cậu như con ruột, trong lòng cậu đã chuẩn bị sẵn sàng để dưỡng già đưa tiễn cho ca ca mình.
Vân Dật và An Nhược đi ngang qua một thị trấn hẻo lánh, một bà lão gù lưng, tay cầm một giỏ rau, bàn tay đầy chai sần và nứt nẻ. Nghe thấy tiếng động sau lưng, bà khựng lại, lưng cúi xuống thấp hơn nữa, vội vàng quay người đi mất.
Bà lão trở về nhà, nhìn bóng mình phản chiếu trong chậu nước – một gương mặt tang thương nhăn nhúm – nhớ lại những chuyện xưa, chỉ cảm thấy như một giấc mộng dài. Bà làm thế nào cũng không thể ngờ, mình lại sa sút đến mức này.
Khi xưa cùng Cao Viễn vội vã rời khỏi kinh thành, dọc đường nàng luôn canh giữ bên người đang bị trọng thương ấy, không ăn không ngủ, ngày càng gắn bó. Trong một hang động nọ, vì xúc động mà vượt ranh giới.
Cao Viễn đưa nàng về Cao gia bảo, Phong Điệp Vũ không biết ở kinh thành đã có người gây áp lực lên Cao gia bảo. Người nhà họ Cao sống chết cũng không đồng ý để Cao Viễn cưới nàng, còn không cho nàng bước chân vào phủ. Nàng nổi giận, rời đi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT