An Nhược nằm trên giường nghỉ ngơi, Dật ca ca đã ra ngoài, chắc hẳn là để múc nước giúp cậu làm sạch người. An Nhược trong lòng vừa bực vừa vui, không ngờ Dật ca ca nói được làm được: Sau khi “chơi” xong y còn ép đến mức cậu phải cầu xin tha, nói không chơi ép buộc nữa mà vẫn không buông cổ tay cậu, thật là đáng ghét! Nghe thấy tiếng mở cửa, vốn không muốn để ý nhưng vẫn không khống chế được mà quay đầu nhìn.
An Nhược: “(⊙o⊙)……” Cậu nhìn thấy gì vậy? Dật ca ca vốn luôn dịu dàng chững chạc, cao quý và giữ lễ, vậy mà trong tay lại cầm những thứ mà cậu chỉ từng đọc qua sách vở: Chuỗi hạt, ngọc khí (d*ơng v*t giả), còn có roi và nến. An Nhược vội vã kéo chăn trùm kín người, vì động tác quá vội nên hít mạnh một hơi lạnh: “Ta không chơi nữa, không chơi nữa.”
Vân Dật cười khẩy nhìn người đang cuộn mình lại, đặt mấy thứ đó xuống bên cạnh. “Không chơi là không chơi” thì có dễ vậy không? Y đã quyết dạy cho nhóc con này một bài học nhớ đời. Y ôm chặt cả người lẫn chăn vào lòng: “Đệ ngoan ngoãn ra hầu hạ ta, hay là muốn ta ném đệ ra ngoài để bọn thị vệ bên ngoài hầu hạ?”
An Nhược chui đầu ra, dè chừng nhìn Vân Dật, mắt rưng rưng: Cậu không muốn chơi nữa đâu. Nhìn thấy Dật ca ca cười đầy vẻ ranh mãnh, lộ rõ bộ mặt khó đoán, cậu tức tối chui ra khỏi chăn, quỳ bò trên giường, nhớ lại lời của ca ca, nước mắt tủi thân chực trào.
Dật ca ca không còn thương cậu nữa rồi, lại nói ra mấy lời như vậy: Để người khác nhìn thân thể cậu, còn dọa bắt cậu hầu hạ người khác! Càng nghĩ càng thấy tổn thương, nước mắt chảy ướt đẫm gối. Có gì đó len lỏi vào trong, An Nhược càng không chịu nổi; Dật ca ca giờ không màng đến cảm giác của cậu nữa, khiến cậu đau đớn, trong lòng tràn ngập cảm giác tủi thân vì không còn được yêu chiều. Cả thân thể đang lạnh lẽo dễ chịu cũng bị An Nhược cố tình phớt lờ.
Vân Dật lau sạch dịch thể trên người An Nhược, bôi thuốc, rửa tay sạch sẽ, rồi quay lại đã thấy An Nhược vẫn giữ nguyên tư thế, đôi vai khẽ run, tiếng thút thít phát ra từ gối. Y lật người cậu lại, đặt lên đùi mình, chỉ thấy An Nhược mặt mày ướt đẫm nước mắt.
“Không thoải mái chỗ nào?” vừa nói, y vừa kiểm tra khắp người, thân nhiệt bình thường, cũng chẳng thấy chỗ nào bị thương, chỉ có An Nhược khóc mà không nói gì. Y dỗ mãi mới nghe được một câu đứt quãng: “Dật ca ca… không thương ta nữa, ta sống còn có ý nghĩa gì? Chẳng bằng chết cho xong, đỡ làm phiền huynh.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play