Lục Tiêu đã ba tuổi rưỡi, bình thường không thích khóc, dù có không vui cũng chỉ bĩu môi.
Tôi hỏi tại sao con không khóc.
Lục Tiêu trả lời như thế này.
[Ba ngày nào cũng rơi hạt đậu, con thấy xấu hổ, con trai không được khóc.]
Tôi: [...]
Hôm nay tôi tình cờ phát hiện một cuốn sổ trong ngăn kéo tủ sách, tên là 'Nhật ký khóc nhè'.
Tôi tò mò mở ra.
[Trung học cơ sở khó quá, không muốn học nữa. Hôm nay khóc hai phút.]
[Xong rồi, thi không tốt. Khóc một phút.]
[...]
Tôi vừa buồn cười vừa bất lực, bên trong hẳn là ghi lại thời gian khóc nhè của Lục Cẩn.
Tôi lật về sau, cuối cùng cũng lật đến trang có tôi xuất hiện.
[Tiền Tiểu Tiểu ở bên tôi rồi, khóc năm phút.]
[Tiền Tiểu Tiểu lại nói những lời chọc tôi tức giận, hôm nay lén khóc ba phút.]
[Cuối cùng cũng thực sự có được Tiểu Tiểu, lần này rơi hai giọt nước mắt, sướng quá.]
[...]
[Tiền Tiểu Tiểu muốn chia tay với tôi! Cô ấy còn nói là nghiêm túc! Khóc nửa tiếng.]
Tâm trạng tôi phức tạp lật về sau.
[Đi công tác một tuần, nhớ cô ấy. Nhìn ảnh khóc một lúc, không nhớ là bao lâu.]
[Cô ấy nói tuần này cô ấy sống khá tốt, ở công ty nên chỉ khóc năm phút.]
[Cô ấy không cho tôi chuyển về, đứng ở hành lang khóc ba phút, không thể để cô ấy nhìn thấy tôi thảm hại như vậy...]
[...]
[Hu hu, tôi sắp làm ba rồi, khóc nửa tiếng.]
[Hôm nay đã đăng ký kết hôn với Tiểu Tiểu, cố nhịn không khóc.]
[Tiểu Tiểu sinh con chắc chắn rất đau, cô ấy kêu thảm thiết, không muốn có con nữa. Không dám khóc, sợ lúc này cô ấy lo lắng.]
Tôi đột nhiên nhớ đến ngày vỡ ối, Lục Cẩn bình tĩnh chuẩn bị mọi thứ. Tay anh ấy vẫn run nhưng lần này không khóc.
[Tiểu Tiểu, anh ở đây, anh là chồng em, sẽ luôn ở bên em.]
Giọng anh ấy nghẹn ngào, hóa ra là đang cố kìm nước mắt.