"Nhưng tại sao chị lại kéo lưỡi nó?" Hàn Dục đã từng thấy Khương Nam đánh thú dữ, không hiểu tại sao vừa rồi Khương Nam lại phải đóng miệng con rồng rồi mới đánh.
Khương Nam khẽ cong môi: "Rồng Komodo có thân hình nặng nề nên tốc độ di chuyển không nhanh, thính lực của nó cũng không tốt, chỉ có thể nghe được âm thanh từ 400 Hz đến 2000 Hz, nhưng thị lực và khứu giác của nó rất mạnh, có thể nhìn thấy con mồi cách xa 300 mét.
Tất cả mọi người đều im lặng lắng nghe Khương Nam nói, ngay cả Điền Hiểu Hiểu vốn không thích đọc sách cũng nghe rất chăm chú, vì Khương Nam, họ đều yêu thích vùng hoang dã, sau khi thực sự tiếp xúc với động vật hoang dã mới phát hiện ra có rất nhiều kiến thức cần học.
"Nhưng rồng Komodo không ngửi thấy vị trí của con mồi bằng mũi, mà ngửi thấy mùi con mồi bằng cái lưỡi dài, màu vàng, chẻ đôi của nó. Gốc lưỡi liên quan đến cơ quan Jacobson, có thể giúp chúng phân biệt mùi con mồi trong không khí."
"Vậy nên, chỉ cần khống chế được lưỡi của nó thì cũng giống như làm chậm hành động của nó?" Hàn Dục đột nhiên lên tiếng ngắt lời.
Doãn Sa Sa vỗ vào đầu Hàn Dục: "Đừng ngắt lời chị Nam."
Hàn Dục xoa đầu đau đớn, khóe miệng giật giật: "Không phải cô ghét nhất gọi người khác là anh chị sao, sao cũng gọi cô ấy là chị Nam vậy?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play