Qua một đêm, Khương Nam ngủ đủ giấc, dậy sớm, Hàn Dục tháo mũ ra, đầu tóc rối bù như ổ gà. Phó Kỳ Niên cả đêm không ngủ ngon, lúc dọn lều cứ ngáp mãi.
Khương Nam quan sát địa hình, đứng trên một sườn dốc, lấy la bàn ra bắt đầu xác định phương hướng, dựa theo hướng gió mà cô đã khảo sát ban đầu, cô chọn hướng bắc của la bàn.
Trong trường hợp cảnh vật xung quanh gần như giống nhau, la bàn là công cụ sinh tồn không thể thiếu, có la bàn, có thể đảm bảo chính xác hướng đi không bị sai lệch.
"Nhớ là khi đi phải luôn nắm chặt những thứ có thể nắm được." Khương Nam đi trước, cố gắng bước chậm nhất có thể, để hai người họ lần theo dấu chân của cô mà đi.
Hàn Dục vẫn chưa hoàn toàn làm chủ được đôi giày đế rộng này, đi đường cứ nghiêng ngả, chỉ bước nhanh hơn một chút là chân phải đã suýt lún sâu vào một cái hố.
Phó Kỳ Niên nhanh mắt kéo cánh tay hắn ta lại.
Hàn Dục đứng thẳng dậy, nhìn vùng đầm lầy rộng lớn trải dài đến tận chân trời, không nhịn được phàn nàn: "Phải nói là nơi này cũng lớn, sao lại có cái đầm lầy này nhỉ? Còn cái hố kia không biết làm sao mà có nữa."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play