Ăn một lúc, Hồ Tú Liên nhìn Ninh Kim Sinh thử dò hỏi: “Có muốn đi tìm Hứa Diệu Sơn lần nữa không? Rốt cuộc tại sao anh ta lại không đưa thư giới thiệu để cho chúng ta vào thành phố chứ? Chúng ta vào thành phố tìm con gái cũng không được sao?”
Nghe thấy vậy, Ninh Kim Sinh hít một hơi thật sâu, không cần suy nghĩ nói: “Quên đi, muốn tìm thì bà đi mà tìm, nhà họ Lâm bà không thể nào dây vào, còn Hứa Diệu Sơn. Anh ta là bí thư đại đội, anh ta là người quản lý, anh ta muốn thế nào mà chẳng được.”
Nếu trong thôn này ai cũng có thể đến tìm Hứa Diệu Sơn để gây phiền phức, thì Hứa Diệu Sơn còn làm bí thư đại đội để làm cái gì? Buổi họp trước bầu anh ta làm bí thư đại đội, chính là vì anh ta có khả năng quản lý được người dân trong thôn.
Hồ Tú Liên bực bội nghĩ mà muốn rơi nước mắt, nhưng sợ Ninh Kim Sinh chê phiền, lại cố gắng nhịn xuống. Bà và vào miệng một miếng cháo to, không cần nhai lâu, ngậm trong miệng từ từ nuốt xuống, nuốt cả nước mắt đắng chát vào trong bụng.
Nuốt xuống bà hít mũi một cái nói: “Đúng là nuôi được hai kẻ súc vật.”
Ninh Kim Sinh thật sự không muốn nói những lời này, ông cũng rất mệt mỏi. Trước đây làm gì cũng để cho Ninh Hương trả tiền, cái gì cũng phải dựa vào cô, cố gắng tỏ ra không biết thế nào là xấu hổ, để cho cô chu cấp mọi thứ trong nhà.
Chỉ là chèn trái ép phải, tất cả biện pháp đều đã sử dụng hết, không một cách nào là thành công, Ninh Kim Sinh cảm thấy bản thân bây giờ thật sự quá là mệt mỏi, không còn hơi sức để đi chèn ép tiếp nữa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT