Triệu Cúc và Trương Phương thực sự không thể tưởng tượng nổi cô nghèo cỡ nào. Thật ra lần đầu tiên bọn họ gặp Ninh Hương hôm khai giảng đều không nghĩ rằng cô là cô gái xuất thân từ nông thôn. Làn da của Ninh Hương vừa trắng vừa mịn, đặc biệt là đôi bàn tay vô cùng đẹp, hoàn toàn xứng đáng với bốn chữ “bàn tay thiên kim”. So với cô gái nông thôn trong trí tưởng tượng của họ không hề giống nhau.
So với Ninh Hương, người từng công tác ở nông thôn là Hồ Nguyệt và Tống Tử Trúc, nhìn ngoại hình lại càng giống cô gái nông thôn hơn. Dù gì bọn họ cũng làm việc ở nông thôn mấy năm trời, là thanh niên tri thức thi đỗ đại học.
Đứng nhìn Ninh Hương thêu một lát, Triệu Cúc và Trương Phương cảm nhận được sự khác biệt giữa người với người, giữa tay với tay. Bọn họ tuy rằng không hiểu được Ninh Hương thêu thế nào, nhưng bọn họ vẫn có thể nhìn ra đồ mà cô thêu rất tinh xảo xinh đẹp.
Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, Trương Phương lại nhìn Ninh Hương hỏi: “Những người ở đây đều biết thêu thùa à? Trước khi khai giảng tớ ra ngoài dạo một vòng, phát hiện có một vài ngõ tên giống như là ngõ thêu, phường cẩm tú, phường cuốn thêu, hẻm thêu hoa... Đúng không? Đều là có liên quan đến thêu thùa đúng không?”
Ninh Hương còn chưa kịp nói, ánh mắt Triệu Cúc đã tràn đầy kinh ngạc:
“Sao cậu còn nhớ mấy cái này thế? Tớ chỉ nhớ mỗi hẻm Thái Giám.”
Ninh Hương nghe bọn họ nói vậy liền bật cười, lên tiếng đáp: “Cũng không phải ai cũng đều biết thêu.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT