Thổi tắt đèn nằm xuống giường, Giang Nguyên quay đầu qua hỏi nhỏ Giang Ngạn: “Anh, anh cảm thấy người mẹ kế thành phố như thế nào?”
Giang Ngạn chép miệng một cái, thở dài một hơi: “Nói thế nào nhỉ...”
Nó vẫn chưa nói thì Giang Nguyên đã tiếp tục: “Em cảm thấy cô ta không tốt bằng Ninh A Hương, nhìn thì đúng là rất khách sáo, cứ không ngừng cười tít mắt nhưng đều là cười giả, rõ ràng cô ta rất chê bai chúng ta, nhìn một cái là em đã nhận ra rồi, cô ta không thích mình.”
Giang Ngạn cũng có cái cảm giác này, mặc dù tuổi tác của chúng còn nhỏ nhưng không phải là đồ ngốc, ai đối với chúng thích thật lòng hay là giả khách sáo, ít nhiều gì chúng cũng có thể cảm nhận ra được một chút.
Giang Ngạn không nói gì cả, Giang Nguyên lại nói: “Cô ta cao thật đấy, cao gần bằng cha luôn, người cũng rất vạm vỡ, anh nói có khi nào cô ta đánh chúng ta không? Người ta hay nói mẹ kế không có ai là người tốt cả, cô ta sẽ không hành hạ chúng ta chứ?”
Thật ra Lưu Doanh không phải mập cũng không phải vạm vỡ mà chỉ đơn giản là khung xương to. Chỉ là Giang Nguyên lấy cô ta so sánh với Ninh Hương nên cảm thấy cô ta vừa cao vừa vạm vỡ thôi, bởi vì trông cô ta đúng là cao to hơn Ninh Hương rất nhiều.
Thật ra Giang Ngạn cũng cảm thấy cô ta có tính uy hiếp hơn Ninh Hương rất nhiều, Ninh Hương trông nhỏ bé yếu ớt, tính cách cũng mềm mỏng, bình thường nói chuyện cứ nhẹ nhàng dịu dàng, còn bà mẹ kế này thì có vẻ hoàn toàn trái ngược, đến giọng nói cũng lớn tiếng ồn ào.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT