Vóc dáng Hứa Tung Lĩnh cao lớn, nhanh chóng nắm lấy vai vợ, không để cô ấy tiếp tục lắc Mai Mai nữa, nghiêm giọng nói: “Chu Xảo Tú! Em đang làm cái gì vậy!”
Mai Mai bị lắc đến mức đầu như con lật đật, hai bím tóc rối tung, nước mắt rơi như mưa, miệng không ngừng nói: “Xin lỗi, xin lỗi mẹ, là lỗi của con, là con đáng chết, con không nên buông tay Bảo Bảo, là con có lỗi với Bảo.”
Nói liên tục mấy câu, giọng cô bé càng ngày càng yếu, trong tiếng kinh hô của mọi người, cô bé ngả người ra sau, ngất xỉu trong lòng Hứa Tung Lĩnh.
“Ôi trời, con bé ngất rồi, mau đưa đến bệnh viện.”
“Tội nghiệp Mai Mai thật đấy, đúng là không phải con ruột thì không đau lòng mà."
“Không ngờ cô Chu lại nhẫn tâm đến thế, chính mình mang con ra ngoài rồi không cẩn thận làm mất, lại đổ hết trách nhiệm lên con nuôi, thật là quá đáng!”
Hứa Tung Lĩnh phức tạp nhìn Chu Xảo Tú, ôm ngang Mai Mai nhanh chóng chạy ra ngoài, khởi động chiếc xe mô tô cảnh sát ba bánh đỗ ở khu nhà, phóng thẳng đi.
Đầu gối Chu Xảo Tú mềm nhũn, suýt té ngã.
Một người hàng xóm bên cạnh thấy cô ấy đáng thương, lập tức đỡ lấy cô ấy, an ủi: “Cô Chu, con cái là ruột thịt, chúng tôi đều biết hôm nay Bảo Bảo mất tích khiến cô lo lắng. Cô là người có học thức, chắc hiểu chuyện gì quan trọng hơn, trách mắng Mai Mai cũng không giải quyết được gì, chỉ khiến mọi việc tồi tệ hơn thôi. Đừng bận tâm ai là người làm mất Bảo Bảo nữa, chúng ta phải cùng nhau tìm đứa bé về. Lúc này cô cãi nhau với anh Hứa, cản trở anh ấy chẳng phải sẽ làm lỡ việc chính sao?”
Chu Xảo Tú tức giận đến nỗi nghẹn trong lòng, khó thở, quay đầu nhìn Triệu Hướng Vãn đang đứng bên cạnh im lặng.
Triệu Hướng Vãn bước đến bên Chu Xảo Tú, cúi xuống buộc lại dây giày vải cho cô ấy, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy kiên định: “Cô Chu, em tin cô.”
Em tin vào phán đoán của cô, rằng Mai Mai đang nói dối.
Nghe thấy lời của Triệu Hướng Vãn, Chu Xảo Tú như được tiếp thêm sinh lực, đôi mắt bừng sáng, cơ thể gục ngã cũng đứng thẳng dậy: “Triệu Hướng Vãn, làm ơn hãy giúp cô!"
Chu Xảo Tú nhìn Triệu Hướng Vãn đang cúi đầu giúp mình buộc dây giày, trong mắt lóe lên ánh sáng đầy hy vọng.
Các đồng nghiệp trong khu tập thể đều khuyên cô ấy đừng ép hỏi Mai Mai chỉ vì muốn đổ trách nhiệm như thế nữa, ngay cả chồng cô ấy cũng nói rằng cô ấy không công bằng với Mai Mai, chỉ có Triệu Hướng Vãn là kiên định tin tưởng cô ấy.
Triệu Hướng Vãn đứng dậy, dáng người mảnh khảnh cao ráo như một cây trúc giữa gió đêm, mềm mại nhưng kiên cường. Cô đón lấy ánh mắt của Chu Xảo Tú, gật đầu nói: "Được."
Chu Xảo Tú vừa tức giận trước thái độ của chồng mình cũng dần dần bình tĩnh lại. Cô ấy nhìn cô gái trước mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn như quả táo, trán đầy đặn, đôi mắt dài hẹp, hốc mắt sâu, con ngươi màu nhạt, tuy không phải là một mỹ nhân tinh tế, nhưng lại có một sức mạnh khiến người ta tin tưởng và cảm thấy an tâm.
Chu Xảo Tú lẩm bẩm hỏi: "Mai Mai có đang nói dối không? Cô bé cố tình làm vậy phải không? Cô bé có biết con cô ở đâu không?"
Một loạt câu hỏi được đưa ra, người hàng xóm đứng bên cạnh chưa rời đi có chút bối rối: "Cô Chu, cô đang nói gì vậy? Mai Mai vẫn còn là một đứa trẻ, sao có thể cố tình làm mất em mình được cơ chứ?"
Triệu Hướng Vãn không giải thích gì, nhẹ nhàng nói: "Cô Chu, cô có xe đạp không? Chúng ta ra ngoài tìm Bảo Bảo ngay bây giờ đi."
Có người hàng xóm muốn ngăn cản, nhưng nhìn thấy thái độ kiên quyết của Chu Xảo Tú, họ chỉ có thể coi như không thôi, nhưng ai cũng lắc đầu không hiểu, đồng thời cũng có chút ý kiến về Triệu Hướng Vãn vì ủng hộ Chu Xảo Tú. Cho đến khi Chu Xảo Tú đẩy xe đạp ra khỏi hành lang, Triệu Hướng Vãn ngồi ở ghế sau rời đi cùng cô ấy, những người phía sau vẫn còn bàn tán.
"Con ruột của mình bị lạc mất, cũng không trách được khi nhìn con nuôi không thuận mắt."
"Đừng nhìn bình thường cô Chu nói rằng đối xử công bằng với cả hai, nhưng đến lúc quan trọng thì tình cảm thật sự lại bộc lộ."
"Cô học sinh này theo làm gì thế? Trễ thế này còn muốn cô Chu ra ngoài tìm người, đúng là không biết điều."
"Hình như tôi đã từng dạy em ấy, là sinh viên năm nhất chuyên ngành điều tra hình sự, chắc là sinh viên trong lớp của cô Chu? Chỉ là em ấy không hay nói chuyện, tôi cũng không nhớ tên em ấy."
Đêm tháng mười, từ cổng trường Đại học Công an đạp xe ra, dưới ánh đèn đường, Chu Xảo Tú có chút mơ hồ nhìn con đường lớn trước mặt: "Đi về đâu đây?"
Triệu Hướng Vãn giữ lấy yên xe, nói một hướng đi: "Cổng sau công viên Bôn Long."
Bảo Bảo mất tích vào sáng nay, cặp vợ chồng bán hạt dưa chắc chưa kịp đưa Bảo Bảo ra khỏi thành phố Tinh, dù sao họ vẫn còn phải buôn bán.
Nhớ lại cuộc trò chuyện vừa rồi giữa Triệu Hướng Vãn và Mai Mai, Chu Xảo Tú như thấy một tia sáng lóe lên, toàn thân tràn đầy sức sống, cô cố gắng đạp mạnh bàn đạp, tăng tốc xe đạp.
"Triệu Hướng Vãn, vừa rồi em chỉ hỏi Mai Mai vài câu, sao có thể xác định con bé nói dối rồi?"
"Ánh mắt lảng tránh, lặp lại một cách máy móc, dùng tiếng khóc để che giấu sự thật... Mai Mai tuyệt đối không phải là một đứa trẻ ngây thơ."
"Vậy công viên, cổng sau, tiệm bán hạt dưa thì sao?"
"Em cố ý đưa ra nhiều lựa chọn, gặp phải lựa chọn liên quan đến hành vi thực tế, ánh mắt Mai Mai sẽ vô thức nhìn về phía bên phải, thông qua cách này có thể dần dần tiếp cận sự thật."
Nghe câu trả lời lạnh lùng của Triệu Hướng Vãn, không hiểu sao Chu Xảo Tú lại cảm thấy đau lòng: "Triệu Hướng Vãn, em mới mười tám tuổi, sao tâm trí lại cẩn thận và tỉ mỉ như vậy?" Những đứa trẻ được nuông chiều mới có thể ngây thơ, Triệu Hướng Vãn hiểu biết sớm như vậy, chắc chắn tuổi thơ của cô đã trải qua nhiều khó khăn.
Gió đêm thổi qua, lay động những sợi tóc trên trán Triệu Hướng Vãn. Cô cúi đầu, suy nghĩ quay trở lại quá khứ.
Cô là con thứ ba trong gia đình, cùng với em gái thứ tư Triệu Thần Dương là cặp song sinh, nhưng số phận hai người lại hoàn toàn khác biệt nhau. Triệu Thần Dương suốt ngày vui chơi, còn cô khi chưa cao đến bếp đã bắt đầu làm việc nhà; Triệu Thần Dương xinh đẹp, miệng lưỡi ngọt ngào nên được cha mẹ yêu thương, còn cô thì trầm lặng, thật thà nên không được yêu quý.
Năm mười tuổi, cô bị sét đánh trúng, từ đó có được năng lực đọc suy nghĩ.
Em gái ôm lấy cô, khóc nức nở: "Chị ơi, em lo cho chị quá."
[Sét đánh cũng không chết? Đúng là cái mạng đê tiện thật mà!]
Mẹ thở dài: "Học hành gì? Nhà mình nghèo như thế cơ mà."
[Có tiền cũng không cho mày dùng.]
Cha: "Đừng so với em, cha thích con nhất."