Đông Hương được chủ tử khoan dung, rốt cuộc may mắn tránh thoát một kiếp nạn.
Giống đám nô tỳ như các nàng, ở trong phủ cũng coi như sống yên ổn. Mỗi tháng có thể nhận tiền tiêu hàng tháng, việc sai vặt cũng không quá nhọc nhằn. Chỉ cần không phạm sai lầm, hầu như đều được ăn no, mặc ấm.
Nàng trước đây từng bị bán đi, trải qua thực sự không mấy tốt đẹp. Vất vả lắm mới ở đây sống yên ổn được hai năm, đã quen với cuộc sống bình lặng này. Dù giờ bị giáng xuống làm nô tỳ làm việc nặng, mỗi tháng vẫn nhận được năm trăm văn tiền, làm mấy việc như vẩy nước quét nhà, nàng cũng chấp nhận được.
Bị giáng cấp, trở lại dãy phòng nghỉ, nàng không còn được hưởng đãi ngộ ở phòng riêng, chỉ có thể ngủ chung giường lớn với mấy người khác.
Mọi người đều là tầng lớp nô bộc thấp kém, nên cũng không ai cười nhạo nàng.
Dẫu vậy, bàn tán thì vẫn có. Trần bà tử nói: “Nghe bảo Trịnh bà tử tự phạt một tháng tiền tiêu hàng tháng. Đông Hương xem như gặp vận may, không bị bán đi nơi khác.”
Một người khác tiếp lời: “Đúng vậy, trong phủ cũng coi như yên ổn, không ai khinh nhục. Nếu đổi sang chủ nhân khác, chưa biết sẽ ra sao đâu.”
Mọi người mồm năm miệng mười bàn luận sôi nổi. Cách vách, Đông Hương co ro trên giường mình, trầm lặng không nói gì.
Chẳng bao lâu, lại nghe Trần bà tử nhắc đến chuyện Tây Viên muốn chọn hai nha hoàn nhị đẳng để thế chỗ Đông Hương. Có người bảo Tô Mộ lần trước tặng Trịnh thị cành huệ lan, chắc hơn nửa sẽ được bổ sung vào.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play