Thẩm Mạn Vân chưa từng nghĩ rằng mình lại có thể tận mắt chứng kiến cái kết của cốt truyện.
Yến Phi Quang rời đi không báo trước nhưng lại nằm trong dự đoán của nàng. Như mọi lần trước, hắn lại lao vào hành trình tìm kiếm nữ chính cũng là người mà hắn luôn hướng tới. Chỉ khác là lần này, hắn sẽ không trở lại. Hắn nhờ người gửi đến Thẩm Mạn Vân một phong thư.
Thẩm Mạn Vân không mở thư ra. Nàng đoán được đây là một lá thư từ biệt. Tính toán thời gian, nàng nghĩ mình đã xuyên vào thế giới trong sách này được mười năm, cũng đến lúc đại kết cục rồi.
Nàng biết rõ cái kết của cuốn sách này.
Giống như đa số tiểu thuyết sảng văn trên thị trường, nữ chính trong sách có thiên phú vượt trội, xung quanh có vô số kẻ theo đuổi. Cuối cùng, nàng ta sẽ chọn một người trong số họ để cùng nhau đi hết quãng đời còn lại. Thẩm Mạn Vân ủng hộ Yến Phi Quang là nam phụ nàng yêu thích. Nhưng hắn lại là nam tư mờ nhạt nhất, chỉ đóng vai trò lấp đầy khoảng trống nhân vật trong sách.
Xét về tình cảm, hắn không sánh bằng nam chính thứ nhất chấp nhất bá đạo, yêu đến chết đi sống lại. Tình cảm của Yến Phi Quang luôn ẩn giấu trong bóng tối, lặng lẽ len lỏi giữa những kẽ hở của từng dòng chữ. Xét về tính cách, hắn lại kém nam chính thứ hai thanh lãnh ôn nhu như gió mát trăng rằm, thu hút ánh nhìn nhưng không ai dám khinh nhờn. Dẫu sao, bóng tối dưới khe núi sao bì được với tuyết trắng trên đỉnh núi? Xét về dung mạo, dù hắn cũng có một gương mặt ưa nhìn nhưng vẫn thua xa nam chính thứ ba vốn là tinh quái hóa hình, tư sắc rực rỡ câu hồn đoạt phách.
Má ơi, đời nào rồi mà Yến Phi Quang vẫn ôm cái kịch bản trung khuyển lỗi thời ấy?
Hắn yêu nữ chính một cách mịt mờ, cách duy nhất để bày tỏ tình yêu là vì nàng mà chắn đao hết lần này đến lần khác, cũ rích nhạt nhẽo đến mức khiến người ta chán ngán. Người đọc đều biết nữ chính sẽ không chết, nên sự hy sinh của Yến Phi Quang không mấy vẻ vang. Những gì hắn bỏ ra dường như chỉ là chuyện thường ngày chẳng ai để tâm.
Khi Yến Phi Quang hoàn toàn biến mất khỏi mạch truyện, Thẩm Mạn Vân cũng không còn hứng thú xem kỹ nội dung cuốn truyện nữa. Dù sao cũng không có gì quan trọng, đại kết cục sắp đến rồi.
Ngày ấy, nữ chính đồng ý lời cầu hôn của nam chính thứ nhất. Yến Phi Quang rời đi xa không rõ tung tích. Phong thư hắn gửi cho Thẩm Mạn Vân và tin tức hôn lễ từ Lạc Ấp truyền đến Vô Vọng Thành cùng một lúc.
Vậy nên Thẩm Mạn Vân biết, Yến Phi Quang đã đi thật rồi.
Cốt truyện của cuốn truyện này không vì nàng xuyên sách mà thay đổi.
Yến Phi Quang đối với Thẩm Mạn Vân chỉ là chủ cũ. Nàng là đại phu trong phủ của hắn, còn không để lại bất kỳ dấu vết nào trong sách. Hắn mấy lần vì cứu nữ chính bị thương nên luôn cần người chữa trị. Nếu không, làm sao hắn có thể lần nữa đứng thẳng lưng, kiên định ôm nữ chính vào lòng trong lần gặp sau?
Nơi Thẩm Mạn Vân ở tại Vô Vọng Thành là một tiểu viện yên tĩnh nằm sát bên phủ thành chủ của Yến Phi Quang. Đó là một ngày bình thường, ánh nắng chiếu lên mặt tuyết, phản chiếu những bông tuyết nhỏ lấp lánh ánh vàng, khiến người ta lầm tưởng mùa xuân sắp đến. Tường viện phủ đầy dây leo xanh mướt, điểm xuyết vài bông hoa vàng khô héo, đó là thứ nàng trồng không lâu sau khi đến đây.
Thẩm Mạn Vân ngồi trên ghế giữa sân phơi nắng, trong tay ôm lá thư từ biệt của Yến Phi Quang. Bên cạnh, một tiểu cô nương nhỏ nhắn đáng yêu kiễng chân nói với nàng: “Vân tỷ tỷ, thư ta đưa đến rồi nha.”
“Tiểu Ngư ngoan lắm.” Thẩm Mạn Vân khen ngợi cô bé rồi lấy từ trong ngực một cái bánh đường nhỏ đặt vào tay tiểu cô nương.
“Yến thúc khi nào mới về vậy?” Tiểu Ngư cúi đầu, cẩn thận cất bánh vào ngực, hai mắt long lanh ngước lên chờ mong hỏi.
“Có lẽ không về nữa đâu,” Thẩm Mạn Vân vừa nhẹ giọng đáp vừa xoa đầu cô bé.
“Vậy ngày mai ta còn đến chỗ Vân tỷ tỷ đọc sách được không?” Tiểu Ngư hỏi tiếp.
“Đương nhiên là được,” Thẩm Mạn Vân gật đầu.
Nàng nghĩ, sống cả đời trong một cuốn sách thế này cũng không tệ. Nơi đây có ánh nắng và một góc viện nhỏ thuộc về nàng, còn có cây cối bầu bạn qua năm tháng. Ừm, tính cả Yến Phi Quang nữa.
Dù nàng biết hắn lần này rời đi sẽ không quay lại, nhưng hắn cũng đã từng cùng nàng bầu bạn trên mảnh đất này. Dù không chiếm được trái tim của nữ chính, hắn vẫn có thể tồn tại bình yên. Như vậy là đủ lắm rồi.
Nghĩ vậy, Thẩm Mạn Vân nheo mắt dưới ánh nắng sau trận tuyết lớn mơ màng chìm vào giấc ngủ. Nhưng ngay khi khép mắt, nàng bỗng cảm nhận mặt đất rung chuyển, như thể thiên quân vạn mã đang ùn ùn kéo đến.
Theo tiếng rung động ấy, một giọng nói dễ nghe vang lên len vào ý thức của Thẩm Mạn Vân:
“Phi Quang có thể vì ta dâng lên sinh mạng, giờ nghĩ lại, một tòa thành cũng không phải nói chơi đâu nhỉ?”
“Chỉ còn chỗ này thôi, bản đồ của ta chỉ thiếu mỗi Vô Vọng Thành…”
“Linh tộc cuối cùng của cõi này đều ở Vô Vọng Thành. Những năm qua, Phi Quang trấn áp chúng chắc cũng không dễ dàng.”
“Không sao, sau hôm nay, Linh tộc sẽ không còn làm hại nhân gian nữa.”
“Công thành! Phàm là Linh tộc trong thành, tiêu diệt tất cả!”
Giọng nói ấy uyển chuyển dễ nghe như Thẩm Mạn Vân từng tưởng tượng, âm cuối trầm tĩnh lại chậm rãi, đầy kiên định và tự tin. Mỗi chữ thốt ra đều như lời tuyên ngôn. Đó là nữ chính của cuốn sách này cũng là trung tâm của cả thế giới.
Thẩm Mạn Vân giật mình mở mắt. Nàng lập tức hiểu ra điều gì đó.
Không kịp suy nghĩ nguyên do, nàng chỉ biết ngay lúc này mình phải làm gì. Thẩm Mạn Vân lao ra khỏi tiểu đình, chân trần đạp lên mặt tuyết lạnh buốt. Lòng bàn chân bị đâm đau, nhưng nàng không còn thời gian để quan tâm nữa. Nàng lao tới, ôm lấy Tiểu Ngư vừa bước một chân qua ngưỡng cửa tiểu viện, kéo ngay vào lòng.
“Ôi, Vân tỷ tỷ?” Tiểu Ngư ngoảnh đầu ngơ ngác hỏi. Dù nghi hoặc không hiểu gì, cô bé vẫn ngoan ngoãn, không giãy khỏi cái ôm bất ngờ của nàng.
Cùng tiếng nói non nớt của tiểu cô nương là âm thanh xé gió của mũi tên lửa. Mũi tên nhọn phá vỡ tường viện, sượt qua vai Thẩm Mạn Vân mang theo một vệt cháy xém. Ngay lập tức, cánh tay nàng đau rát. Nàng cau mày cúi đầu liền thấy máu đỏ thắm của mình rơi xuống bầu má trắng ngần của Tiểu Ngư.
Đôi mắt trong veo của cô bé tròn xoe, trong thoáng chốc trống rỗng vì hoảng sợ. Thẩm Mạn Vân vội cuốn tay áo lau đi vết máu trên mặt tiểu cô nương rồi càng ôm chặt cô bé hơn.
“Trốn vào trong đi,” Thẩm Mạn Vân cắn răng chịu đau đẩy Tiểu Ngư vào phòng mình. Tiểu cô nương có vóc dáng nhỏ gầy vừa khít với gầm giường.
“Vân… tỷ tỷ?” Tiểu Ngư nắm lấy cánh tay Thẩm Mạn Vân đang rút ra. Máu đỏ thấm ra dính đầy tay cô bé. Thẩm Mạn Vân bỗng cảm thấy từng cơn đau co rút từ vết thương.
“Ngoan nào,” Thẩm Mạn Vân kéo áo choàng của mình, cố lau sạch vết máu đáng sợ nhưng mãi vẫn không ngăn được dòng máu vẫn tuôn ra. Nàng thở dốc cố hạ giọng an ủi: “Muội trốn ở đây nhé? Từ nhỏ muội đã rất nghe lời. Nếu có ai tìm muội thì cứ nói muội tên là Tiểu Ngư, là… là người.”
Tiểu Ngư run rẩy toàn thân, ánh mắt hoảng loạn nhìn Thẩm Mạn Vân đang rời đi gọi với theo: “Vân tỷ tỷ, đang xảy ra chuyện gì vậy?”
“Không có gì đâu. Vô Vọng Thành trước đây không phải cũng thế sao? Muội nhớ phải ngoan, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.”
Thẩm Mạn Vân buông màn giường xuống rồi vội vàng chạy ra ngoài. Nàng không thể cứ trốn ở đây. Nàng còn phải báo cho những Linh tộc khác.
Nàng biết Yến Phi Quang sẽ không trở lại. Trong Vô Vọng Thành giờ chỉ còn mình nàng biết chuyện gì đang xảy ra.
Lảo đảo mở cửa chạy ra, Thẩm Mạn Vân thấy dây leo xanh nàng chăm bón bao năm đã bị đổ sụp từ tường viện xuống. Một hộ vệ Vô Vọng Thành đứng ngoài viện bị mũi tên bắn xuyên ngực. Dưới mũi tên ấy, cơ thể hắn đột nhiên phình to biến thành quái vật dữ tợn, gầm lên rút mũi tên ra rồi lao vào trận hỗn chiến trong thành.
Xa xa, nàng mơ hồ thấy một đội binh lính xếp hàng chỉnh tề. Phía sau là các tu luyện giả kết trận bao vây Vô Vọng Thành. Nữ chính dẫn đầu hàng quân đã phá vỡ tường thành. Tiếng bước chân huấn luyện nhịp nhàng vang dội đinh tai nhức óc.
Mấy binh lính vừa chế phục Linh tộc bị cuồng hóa vừa lao về phía tiểu viện của Thẩm Mạn Vân. Nàng biết mình không thoát được nơi này nhưng may thay, nàng là con người. Nữ chính trong sách anh minh sáng suốt, chắc hẳn sẽ không làm gì người thường.
Cứu được ai thì hay người ấy. Giờ nàng phải quay lại bảo vệ Tiểu Ngư. Tiểu cô nương ngoan ngoãn thế này, chắc chắn không giống những Linh tộc khác…
Thẩm Mạn Vân xoay người trốn vào phòng. Dưới gầm giường, Tiểu Ngư phát ra tiếng khóc nức nở khe khẽ. Vết thương trên tay nàng vẫn đang chảy máu, vệt đỏ uốn lượn đến chỗ cô bé trốn, nhuộm hồng tấm màn trắng rủ xuống đất.
Rồi tiếng khóc của Tiểu Ngư càng thêm bén nhọn, cuối cùng hóa thành tiếng thét chói tai đủ đâm thủng màng nhĩ. Trong thành lúc này quá hỗn loạn. Máu nàng và tiếng giao tranh bên ngoài, tất cả đang kích thích thần kinh yếu ớt của bé.
Thẩm Mạn Vân không thể ngăn Linh tộc cuồng hóa.
Nàng lao tới định ôm Tiểu Ngư ra, nhưng ngay khoảnh khắc sau, một gai xương khổng lồ từ dưới gầm giường đâm lên xuyên thẳng qua vai nàng. Gai xương không ngừng kéo dài ra treo nàng lơ lửng giữa không trung. Thẩm Mạn Vân sững sờ trong giây lát nhưng chưa kịp cảm nhận cơn đau truyền đến thì nghe tiếng cửa phòng bị đạp mạnh.
Có lẽ là… Yến Phi Quang?
Mười năm chung sống với hắn, có vô số lần hắn đã cứu Vô Vọng Thành. Dù biết hắn đã rời đi, Thẩm Mạn Vân vẫn ôm một tia hy vọng ngoảnh đầu lại.
Khoảnh khắc nghĩ đến Yến Phi Quang, cơn đau đến muộn khiến cơ thể nàng co rút. Nàng gian nan quay đầu, chỉ thấy ánh sáng lấp lánh từ ngân giáp của binh lính. Ánh sáng ấy chính trực và phi thường rực rỡ.
Không phải Yến Phi Quang mà là binh lính công thành.
“Ta không phải… Linh tộc…” Thẩm Mạn Vân há miệng định nói, nhưng bỗng cảm giác cổ họng bị thứ gì vừa cứng vừa lạnh chặn lại. Hóa ra, gai xương bạo phát từ Tiểu Ngư sau khi cuồng hóa đã cắt qua yết hầu nàng.
Nhìn từ phía sau, gai xương ấy cứ như mọc ra từ chính cơ thể nàng.
Các tướng sĩ dưới trướng nữ chính đều được huấn luyện bài bản, hành sự nhanh như sấm rền gió cuốn. Sau khi “xác nhận” Thẩm Mạn Vân là Linh tộc, họ không do dự đâm mũi thương lấp lánh phù chú vào lưng nàng. Phù chú trên mũi thương dùng để trấn áp Linh tộc, đối với nàng không hề có tác dụng. Nhưng nàng chỉ là một con người gầy yếu bình thường, một đòn này đã đủ để lấy mạng nàng.
“Phụt” một tiếng, máu tươi bắn ra nhuộm đỏ hoàn toàn tấm màn trắng. Tiểu Ngư được Thẩm Mạn Vân giấu dưới gầm giường lúc này mới bò ra. Tứ chi cô bé méo mó quỷ dị bò trên mặt đất, dang gai xương đỡ lấy Thẩm Mạn Vân rơi xuống.
Con quái vật đáng sợ sau khi bị dị hóa ôm nàng gào rống, nhưng chẳng bao lâu, tiếng gào bén nhọn ấy cùng sinh mệnh của Tiểu Ngư đã bị binh lính kết liễu.
Thẩm Mạn Vân lúc này vẫn còn sót lại một tia ý thức. Trong tầm mắt đỏ thắm của nàng, Tiểu Ngư cũng chết dưới ngọn thương ngân lẫm liệt kia.
Hồi lâu, rất lâu, trước khi ý thức hoàn toàn chìm vào bóng tối, Thẩm Mạn Vân nhớ lại cái kết sơ lược trong nguyên tác mà nàng từng quên mất. Sau khi đính hôn với nam chính thứ nhất, nữ chính tiến hành thu phục mảnh đất cuối cùng, công thành rồi tiêu diệt vài ngàn Linh tộc.
Nàng từng nghĩ Yến Phi Quang đã dâng hết thảy cho nữ chính, kể cả tòa thành hắn bảo vệ nên không bao giờ ngờ rằng “mảnh đất cuối cùng” ấy chính là Vô Vọng Thành.
Vài ngàn là một con số chung chung, mơ hồ.
Thẩm Mạn Vân tự nhủ, hóa ra nàng không hẳn không có chút dấu vết nào trong sách. Nàng chính là một trong “vài ngàn Linh tộc” ấy. Nhỏ bé đến mức chẳng ai đoái hoài, cái chết kéo tới cũng bình thản, chỉ được nhắc qua bằng vài dòng chữ nhạt nhẽo.
Sau trận tuyết lớn, thời tiết ấm áp lạ thường. Tuyết tan hòa cùng máu thấm đẫm thi thể Thẩm Mạn Vân. Tay nàng vẫn ôm chặt lá thư Yến Phi Quang gửi đến đặt trước ngực.
Ở trung tâm thành trì sắp sụp đổ, một tướng sĩ công thành ngồi xổm xuống. Ngón tay bọc ngân giáp gạt những ngón tay tái nhợt của Thẩm Mạn Vân ra, rút lá thư khỏi ngực nàng. Họ nghĩ đây là tình báo của địch bèn mở ra xem.
Trên tờ giấy ố vàng là nét chữ cổ xưa sâu đậm. Ba chữ đầu tiên đúng như dự đoán của Thẩm Mạn Vân: “Ta đi rồi.”
Nhưng sau đó là một đoạn văn dài lưu loát. Dưới ánh nắng chói chang sau trận tuyết lớn, ngân giáp của tướng sĩ phản chiếu ánh sáng rực rỡ soi rõ từng chữ trong phần còn lại của lá thư:
“Ta nhớ rõ, sau cơn mưa lớn cuối cùng trước mùa tuyết, ta đã mang nàng về Vô Vọng Thành.”
– –
Giải đáp một số thắc mắc từ văn án: