Sau nửa canh giờ, chân trời vừa ló dạng một tia ánh sáng mờ nhạt.
Nghiêu Gia Dục cả đêm không ngủ, việc mạo hiểm lợi dụng Vĩnh Ninh để đối phó Đồ Nhã khiến hắn bất an khôn nguôi. Để tránh sinh thêm rắc rối, hắn quyết định nhân lúc trước khi cuộc vây săn bắt đầu đi diện thánh trước, tiết lộ chuyện Võ Đức Hầu cho Trình Tranh. Trình Tranh mặc thường phục, dưới ánh nến, sắc mặt thoáng hiện vẻ kỳ lạ, đôi tay đặt trên đầu gối vô thức nắm chặt.
Nghiêu Gia Dục quan sát thần sắc hắn, chỉ nghĩ rằng hắn đang kìm nén phẫn nộ, bèn tiếp tục nói: “Thần cũng chỉ vào hai ngày trước mới phát hiện manh mối, nhưng không có chứng cứ cụ thể, thật sự không dám vọng ngôn. Tuy nhiên, giấu mà không báo như vậy khiến thần ngày đêm khó yên. Nếu Thánh Thượng có điều e ngại, có thể sai người về kinh tra xét một phen.”
Trình Tranh mím môi, không nhìn Nghiêu Gia Dục, thần sắc trông như đang do dự. Nửa ngày sau, hắn mới mở miệng: “Bùi Thiệu là người cẩn thận, nếu tra xét trước, e dễ rút dây động rừng.”
Nghiêu Gia Dục nhíu mày: “Đúng vậy, vậy… việc này cứ thế cho qua sao?”
“Bùi Thiệu khi quân phạm thượng, sau lưng không biết có phải do công chúa sai khiến hay không. Chuyện này liên quan đến triều chính, tự nhiên không thể xem nhẹ.” Lúc này Trình Tranh mới ngẩng mắt, ánh nhìn dừng trên người Nghiêu Gia Dục một lát, rồi lại dời đi, hắn nói: “Muốn điều tra rõ thực hư thì phải nhân lúc hắn chưa chuẩn bị, một lần bắt gọn mới được.”
Nghiêu Gia Dục không ngờ Trình Tranh lại có can đảm đến vậy. Hắn vốn đã chuẩn bị vài kế hoạch uyển chuyển, phù hợp hơn với tính cách của Trình Tranh, nên nghe vậy không khỏi giật mình.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT