Bốn mắt nhìn nhau, nhất thời trong phòng lặng lẽ không một tiếng động, Lưu Ông thậm chí còn không dám thở mạnh, ông quay đầu ra hiệu cho hai thị vệ ngoài cửa lùi ra, lắc đầu với họ.
Bùi Thiệu vẫn đứng thẳng tắp tại chỗ, cũng không hề có ý định quỳ xuống, hai mắt hắn rũ xuống ngược lại mang vài phần ngạo mạn của kẻ ở vị thế cao, “Trước khi uống thuốc độc, ta đã gửi mật thư cho huynh rồi.”
Ý hắn muốn nói, chuyện này hắn đã chủ động báo trước, chứ không phải tự ý hành động.
Bùi Nghiệp vẫn cười, hắn vắt chéo chân tựa lưng vào ghế, trên mặt lộ ra vài phần kiêu ngạo của kẻ dẫn quân, “Ồ, ý đệ là lá thư viết trước khi uống thuốc độc một khắc sao? Khi mật thư được đưa đến Sóc Đông, e là đệ đã tỉnh lại rồi!”
Trên mặt Bùi Thiệu lộ vẻ “thì đã sao”, hắn nói: “Nếu đại ca đã biết thì chắc cũng hiểu chuyện này không có trở ngại gì.”
“Đây là một chuyện cỏn con đơn giản sao?” Bùi Nghiệp ngẩng đầu nhìn hắn, “Không trở ngại thì đệ có thể thản nhiên uống thuốc độc sao, đệ có biết trong kinh đã gửi thư tới nói đệ hấp hối sắp chết, lần này nếu ta không nhận kịp bức thư kia, lẽ ra khi vào kinh còn phải mang theo một cỗ quan tài.”
Bùi Thiệu không buồn đôi co với hắn mà quay sang Lưu Ông nói: “Lưu Ông, đi mời Tuân thúc đến.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT