Khương Lan Vân rời quán trà trước Trình Mộ Ninh một bước, đương lúc người hầu vén màn xe, hắn lại dừng bước ngoảnh nhìn về phía xe ngựa của công chúa ở đối diện.
Bên xe ngựa, Chu Mẫn từ xa chắp tay chào hắn, Khương Lan Vân gật đầu đáp lễ, ánh mắt vẫn lướt qua khe hở màn xe, rồi khẽ khựng lại, theo bản năng nheo mắt. Người hầu khẽ gọi: “Đại nhân.”
Lúc này, Khương Lan Vân mới hoàn hồn, do dự bước lên xe ngựa.
Bùi Thiệu cách màn xe nhìn thẳng về phía xe ngựa của Khương Lan Vân, ánh mắt hắn hờ hững, tay cầm bút lông sói xoay qua xoay lại, cho đến khi màn xe bị kéo ra, bút lông sói trong tay Bùi Thiệu ngưng lại, rồi văng ra ngoài “lạch cạch” một tiếng, khó khăn lắm mới dừng lại ở mép thùng xe.
Trình Mộ Ninh bước lên ghế, động tác kéo làn váy chững lại, nàng cúi người nhặt cây bút, sau đó mới khom lưng chui vào xe ngựa, đặt thư và hồ sơ lên bàn xong, nàng ngồi ổn định rồi nói: “Việc của chàng đã xong rồi à?”
Bùi Thiệu nhàn nhạt nói: “Công chúa nhìn sắc trời xem.”
Trình Mộ Ninh nghe ra ý ngoài lời của hắn, không khỏi cong môi cười. Bùi Thiệu liên tục giả chết mấy ngày, quân vụ trong triều đương nhiên đều bị gác lại, nhưng việc riêng thì không hề bị gián đoạn. Vài ngày trước, phủ hắn người ra kẻ vào thế nào đều bị chặn lại kiểm tra, thế nhưng hai ngày nay trong cung lẫn ngoài cung náo nhiệt không ngừng, tai mắt rình coi quanh Bùi phủ vì vậy mà giảm đi rất nhiều, ngược lại thuận tiện cho Bùi Thiệu ra ngoài.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT