Nghiêu Gia Dục lại đến Sùng Thánh Tự, dặn dò chút công việc tu sửa rồi từ trong cung bước ra. Gã sai vặt đã chuẩn bị xe ngựa, hắn vén áo lên xe, đến khi ngồi ổn rồi, nét nho nhã trên mặt dần nhạt đi, hóa thành vẻ lạnh nhạt không cảm xúc.
Nhà riêng của hắn nằm ở đầu ngõ phía đông thành. Khu này không có quan to hiển quý, chỉ có lác đác vài tiểu quan bổng lộc thấp. Nghiêu Gia Dục nhận bổng lộc không cao, may nhờ lưng tựa Hoàng hậu và Hứa Kính Khanh, tiền sống trong tay vì vậy không ít. Nhưng để tránh gây chú ý, hắn không có ý định chuyển đi.
Đầu ngõ đọng một vũng nước, bên mương thoát nước thoang thoảng bốc mùi tanh hôi. Nghiêu Gia Dục nhíu mày bước qua, đẩy cửa vào nhà mình. Trong sân trồng đầy loại hoa cỏ, hương cây cỏ tươi mát khiến sắc mặt hắn dịu đi đôi chút.
Ma ma từ trong phòng bước ra, thấy hắn giờ này về thì ngạc nhiên: “Trời còn chưa tối, công tử hôm nay hiếm lắm mới tan sớm.”
Từ khi công chúa bắt đầu điều tra Công Bộ, Nghiêu Gia Dục ngày nào cũng đi sớm về khuya. Nghe vậy, hắn “Ừ” một tiếng nói: “Hôm nay không vội.”
Hôm nay dĩ nhiên không vội. Hôm qua công chúa bị ám sát ở Công Bộ, sáng nay còn cố ý gửi thư cho thượng thư Công Bộ, nói muốn nghỉ dưỡng hai ngày. Vị trưởng công chúa này rất biết thừa thế xông lên. Lúc này là thời cơ tốt nhất để đè ép Tưởng Tắc Minh, nhưng nàng bất ngờ lùi một bước, lại khiến người ta thấp thỏm hơn là cứ bám chặt không buông.
Chỉ cần nhìn Tưởng Tắc Minh hôm nay cả ngày mải cân nhắc tâm tư công chúa là đủ biết hắn đang sợ hãi. E rằng không mấy ngày nữa sẽ phải quy phục.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT