Trình Mộ Ninh nghe vậy thì khựng lại, khẽ cười, nghiêng đầu nhìn ánh nước lung linh trên mặt sông. Nàng vì men say mà chậm rãi chớp mắt hai lần, như thể đang cân nhắc xem nên nói gì để lừa gạt hắn. Nhưng khi mở miệng, nàng lại bảo: “Độc tố trong cơ thể ta…”
Bùi Thiệu nheo mắt, đầu ngón tay đang gõ nhẹ bỗng khựng lại, run lên một chút.
“Kỳ thực ta cũng không rõ mình trúng độc từ khi nào,” Trình Mộ Ninh nói với giọng điệu bình thản, không vội không chậm. “Đại khái là khoảng năm sáu tháng sau khi đến Đặng Châu, cơ thể ta dần dần uể oải, mỗi ngày phải ngủ đến năm sáu canh giờ. Ban đầu ta tưởng mình chỉ là không thích nghi được với khí hậu Đặng Châu, nên không để tâm. Đến một hôm mắc phong hàn, trụ trì thay ta bắt mạch mới nhìn ra được manh mối.”
Nói đến đây, Trình Mộ Ninh cười nhẹ: “Thực ra ta khi đó còn thấy mừng. Ta đoán lúc đầu Hứa Kính Khanh chắc chắn đã khuyên Thánh Thượng ra tay ở Đặng Châu, độc chết ta cho xong chuyện. Nhưng Thánh Thượng không muốn lấy mạng ta, cân nhắc rồi mới hạ loại độc không đau không ngứa này. Nếu hắn mà ác hơn, e là khó mà giải quyết được.”
Không đau không ngứa.
Không đau không ngứa mà giờ thân thể nàng lại mệt mỏi đến thế này.
Bùi Thiệu không nói gì, nhưng nắm tay đã siết chặt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT