Mạnh Tá Lam vào hơn một canh giờ, Bùi Thiệu cũng đứng ngoài hơn một canh giờ. Binh lính tuần phòng có vài lần đi qua, lầm tưởng tối nay có đại sự, ai nấy chắp tay xong đều căng thẳng tinh thần. Khi Mạnh Tá Lam ra ngoài, hắn mới nhận ra không khí quanh mình có gì đó khác thường. Ban đêm, bị mấy chục đôi mắt nhìn chằm chằm quả thật khiến người ta không thoải mái chút nào.
Không ngờ Bùi Thiệu vẫn còn chưa đi. Mạnh Tá Lam khựng chân, vội bước tới nói: “Xem đầu óc ta này! Mải mê thuốc men mà quên hết mọi thứ, để Điện Soái phải đợi lâu. Chỉ là tối nay đã muộn, rời cung có nhiều bất tiện. Hạ quan đến Thái Y Viện tá túc một đêm là được, không dám phiền Điện Soái đưa về nữa.”
Bùi Thiệu vốn không định đưa hắn về, chỉ nhàn nhạt hỏi: “Vào lâu như thế, bệnh của công chúa khó giải quyết lắm sao?”
“Ồ,” Mạnh Tá Lam đã chuẩn bị sẵn lời trong đầu, thản nhiên nói: “Thật ra không hẳn là như vậy. Chẩn bệnh kê đơn không khó, chỉ lo cung nhân nấu thuốc không chuẩn lửa, làm hỏng dược hiệu, nên ta phải tự mình trông chừng. Chao ôi, Điện Soái không biết, nấu thuốc cũng có nhiều quy tắc lắm. Đầu tiên là nước nấu…”
Bùi Thiệu không kiên nhẫn cắt lời hắn: “Ta nhớ bệnh dạ dày của công chúa, ba năm trước đã khá hơn nhiều rồi.”
Mạnh Tá Lam điềm tĩnh đáp “Vâng”, cúi đầu thuật lại lý do vừa thoái thác trước mặt Trình Mộ Ninh, may mà trời đã tối, nếu không vẻ chột dạ khi nói dối của hắn chắc chắn dễ dàng bị nhìn thấu. Hắn kết luận: “Hơn nữa hôm nay công chúa lại mang bụng rỗng uống rượu, khó tránh bị phát bệnh. Nhưng vừa rồi uống thuốc xong, đã không còn đáng ngại nữa rồi.”
Bùi Thiệu khoanh tay bước đi nói: “Dược hiệu vốn chậm có tác dụng, xem ra đêm nay nàng sẽ thấy khó chịu.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play