Vĩnh Chiêu ngượng ngùng mím môi, khẽ nói: “Muội không biết.”
Trình Mộ Ninh quan sát tỉ mỉ biểu cảm của muội muội, lại hỏi: “Vậy muội nghĩ sao?”
Vĩnh Chiêu cúi đầu không đáp, môi khẽ động vài lần, nhưng nửa ngày lại chùn bước, nhỏ giọng đáp: “Muội thực sự không biết.”
Không thẳng thừng từ chối, điều đó cho thấy Vĩnh Chiêu không kháng cự. Nhưng khó nói nàng không có kháng cự với Đại Sâm, hay chỉ vì sự ổn định giữa Đại Chu và Ô Mông mà một lần nữa chọn hy sinh. Trình Mộ Ninh vuốt tóc Vĩnh Chiêu: “Không biết thì không nghĩ nữa, lần này muội có thể từ chối.”
Vĩnh Chiêu ngẩng mắt, khẽ “vâng” một tiếng.
Hai người rửa mặt sớm, lên sập nằm đối diện nhau. Hai tỷ muội đã bốn năm không gặp, tự nhiên có vô vàn điều muốn nói, nhưng cả hai đều ăn ý tránh nhắc đến bốn năm qua. Trình Mộ Ninh thậm chí không hỏi về biến động chính trị ở Ô Mông, chỉ cùng muội muội ôn lại những chuyện thú vị thời thơ ấu trong cung.
Thực ra, có nhiều chuyện Trình Mộ Ninh không nhớ rõ. Hồi nhỏ, nàng một lòng hướng về Chính Sự Đường, không xem sách thì cũng viết văn, càng không thích chơi đùa với bạn đồng lứa. Dù là với Trình Tranh, nàng cũng chủ yếu cùng hắn đọc sách học tập. Thời gian ở bên Vĩnh Chiêu tính ra còn ít hơn cả Trình Tranh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT