Mưa bụi giăng mờ, những hạt mưa nhỏ li ti như ngọc đọng lại trên khóm mặc lan trong sân, thoảng mang theo một làn hương thơm cổ kính.

Mặc lan đứng thẳng hiên ngang, tự do phô bày vẻ kiêu ngạo của mình. Vậy mà, một bóng dáng áo vàng nhạt vụt qua, vô tình gãy ngang cành khô, khiến nó rơi xuống phiến đá xanh, tan nát thành bùn hoa.

“Kiêu ngạo gì chứ? Lắm trò lắm lối cũng chỉ là một nữ tử! Ngoan ngoãn lấy chồng không phải tốt hơn sao, lại còn dám tranh tửu lầu với ta?”

Một nam tử đầy khinh miệt mở quạt xếp, đưa mắt nhìn muội muội ruột nằm trên đất, đầu vỡ toác, máu loang đỏ. Hắn bật cười khẩy một tiếng.

“Ra vẻ gì chứ, không phải chỉ vỡ đầu thôi sao? Trời mưa thế này thật không yên, mau nâng nàng vào sảnh chính đi.”

Hắn tiện tay chỉ một kẻ hầu, rồi vội bước về sảnh chính, ngồi xuống ghế, nhấp một ngụm trà. Nhưng vừa uống, mày hắn nhăn tít, nhổ luôn lá trà ra ngoài.

“Cha, trà này ở đâu ra vậy? Chát đắng quá!”

Bên cạnh, một lão nhân không buồn để tâm sống chết của con gái ruột. Lão ôm cuốn sổ sách, lật qua lật lại xem xét.

“Tửu lầu nhà ta gặp chuyện, ngươi không phải không biết.” Lão đặt sổ xuống, liếc nhìn đứa con gái nằm bất động dưới đất, lòng đầy bực dọc. “Chỉ cần nó chịu gả sang Chu phủ, tửu lầu sẽ vượt qua được khó khăn. Vậy mà nó sống chết không chịu, đúng là nuôi ong tay áo!”

Hai cha con hậm hực trách móc một hồi, không ai đoái hoài đến nữ tử nằm giữa sảnh kia.

Khương Ninh mở mắt, tay ôm đầu, chỉ thấy trời đất quay cuồng, nhìn đâu cũng mờ mịt. Vừa nãy nàng còn ở nhà mày mò mấy món ăn, vậy mà chớp mắt đã ngất đi, tựa như trúng độc nấm, trước mắt còn thoáng hiện bóng người tí hon nhảy múa.

“Chóng mặt quá…”

Đợi đến khi nàng dần tỉnh táo, ánh mắt mới rõ ràng, dừng lại trên hai nam tử đang ngồi đó.

Chỉ một cái nhìn, một dòng ký ức không phải của nàng ùa vào đầu như nước lũ, khiến nàng choáng váng đến mức ngã vật ra đất lần nữa.

“Chuyện gì đây? Mình xuyên không thật sao? Vậy nồi gà hầm cả buổi trưa của mình, ai sẽ ăn đây?!”

Khi dòng ký ức ngừng tràn vào, nàng nhìn hai nam tử trước mặt, ánh mắt lộ rõ vẻ khinh thường.

“Ồ, hóa ra hai người là chuột cống à?”

Trước mặt nàng là cha ruột của nguyên chủ Khương Thi Vũ, Khương Thành, và anh ruột, Khương Viễn.

Nhà họ Khương nhiều đời sống ở hoàng thành, sở hữu “Thiên Hương Tửu Lầu” truyền từ đời này sang đời khác. Nhưng mấy năm gần đây, do không chịu đổi mới, lại định giá bừa bãi, tửu lầu dần kinh doanh sa sút. Dẫu vậy, nhìn chung vẫn chưa đến nỗi quá tệ.

Đến đời Khương Thành, lão ta tiếc rẻ nước luộc, dùng nguyên liệu rẻ tiền, dầu ăn thì dùng đi dùng lại. Cuối cùng, tai họa ập đến.

Công tử nhà Tướng phủ ăn ở Thiên Hương Tửu Lầu, về nhà tiêu chảy suốt ba ngày. Danh tiếng từ đó lao dốc, lại bị Tướng phủ ghi vào sổ đen.

Tửu lầu làm ăn kém, tiền bạc không xoay nổi, mắt thấy sắp sụp đổ, hai cha con liền nghĩ đến Khương Thi Vũ.

Công tử Chu phủ thầm thương nàng đã lâu. Tuy hắn đã có vài phòng thiếp thấp, nhưng hứa hẹn vị trí chính thê chắc chắn là của nàng. Chỉ cần gả nàng qua đó, nhà họ Khương sẽ có đủ tiền vượt qua sóng gió lần này.

Khương Thi Vũ thật đáng thương. Từ nhỏ, nàng đã mơ ước vực dậy tửu lầu, ra sức giúp anh trai bày mưu tính kế. Vậy mà, dù không hề vượt giới hạn, nàng vẫn bị anh nghi ngờ muốn tranh gia sản.

Cha và anh coi nàng như kẻ trộm, không cho xem sổ sách, không cho quản việc, chỉ chờ nàng lớn lên để gả vào nhà giàu, kiếm một món lớn.

Khương Thi Vũ vẫn ôm hy vọng, nghĩ rằng nếu cố gắng đủ nhiều, họ sẽ đổi suy nghĩ. Nhưng đến vài ngày trước, khi họ hợp sức đẩy nàng vào hố lửa, nàng mới tỉnh ngộ. Súc sinh dù lớn thế nào cũng không thể hóa thành người.

Tiếc rằng đã muộn, nàng không chỉ không chạy thoát, còn mất luôn cả mạng.

“Nghịch tử! Nếu ngươi sớm đồng ý với Chu công tử, nhà ta sao rơi vào cảnh khốn đốn thế này?”

Khương Ninh nhìn họ mà chỉ thấy buồn cười.

“Giỏi đổ lỗi thật! Rõ ràng hai người làm ăn tệ hại, sao lại đổ hết lỗi cho ta? May mà công tử Tướng phủ chỉ bị tiêu chảy chứ không gặp chuyện lớn, bằng không đừng nói tửu lầu, mạng của các người cũng không giữ nổi!”

“Ngươi, con ranh này!”

Khương Viễn nhổ bã trà, cầm quạt xếp đứng dậy, định giáng xuống đầu nàng.

Hắn không ngờ, muội muội vốn dịu dàng lại nghiêng người tránh được, rồi không chút do dự tung một cước vào chỗ hiểm. Khương Viễn đau đớn ôm bụng, mặt đỏ gay, quỳ rạp xuống sàn rên rỉ.

Khương Ninh là người biết nhìn thời thế. Khi cần lùi thì lùi, nhưng nàng không phải quả hồng mềm, càng không phải kẻ ngốc. Khi không thể lùi, dù đầu vỡ máu chảy, nàng cũng quyết tiến lên tới cùng.

Ngày mai là ngày định hôn sự, hôm nay nàng tuyệt đối không thể gục ngã ở đây.

Khương Thành gào lên, vội chạy đến: “Con trai ta không sao chứ? Khương Thi Vũ! Ngươi muốn tuyệt đường nhà họ Khương sao?”

Nhân lúc mọi người đang chú ý Khương Viễn, nàng hất tay, lao thẳng ra cửa.

Quần áo rách rưới, tóc tai rối bời, nhưng gương mặt lại rạng rỡ hưng phấn. Người hầu Khương phủ thấy vậy, bất giác né ra nhường đường.

Từ sân chính vọng ra tiếng gào xé lòng: “Bắt lấy Khương Thi Vũ cho ta, đừng để nó chạy!”

Khương Ninh như hóa thành ngọn gió, cúi đầu lao đi, xô ngã đám nha hoàn, bước qua cổng lớn.

Người hầu Khương phủ ùa ra đuổi theo. Nàng rẽ vào một con phố, núp sau đống rổ, thở hổn hển.

Thật thất sách! Thể chất Khương Thi Vũ quá yếu, mới chạy vài bước đã thở dốc như kéo gió, hồng hộc không ngừng.

Cứ thế này, bị bắt lại chỉ là chuyện sớm muộn.

[Ngươi có muốn thoát khỏi đám người nhà độc ác, tiến tới đỉnh cao sự nghiệp không?]

Khương Ninh đang thở hổn hển thì ngạc nhiên nhìn quanh.

[Ngươi có muốn nắm lấy dạ dày của hắn, khiến hắn thành kẻ hầu người hạ không?]

Nàng chợt hiểu ra, âm thanh này vang lên từ trong đầu. không lẽ đây là thứ mọi người xuyên không đều có?

[Hệ thống phòng bếp nhỏ xin sẵn lòng phục vụ, giúp ký chủ vươn tới đỉnh cao, là bạn đồng hành tốt nhất cho hành trình của ngươi!]

Bàn tay vàng đến rồi!

Trước mặt nàng hiện ra một loạt biểu tượng: rau củ, trái cây, bột mì, mỡ vàng, cùng đủ loại dụng cụ nhà bếp.

[Chỉ cần giải khóa, ký chủ có thể làm bất kỳ món ăn nào!]

Nhìn những thứ quen thuộc ấy, Khương Ninh thốt lên câu hỏi tận đáy lòng:

“Nhưng ta đang bị truy bắt để gả cho một con heo, ngươi không thấy mình xuất hiện hơi sai lúc sao?”

Nàng đang chạy trốn, hệ thống phòng bếp này giúp được gì? Làm đồ ăn cảm hóa họ chắc?

[…]

[Trói định thành công, xin chờ ký chủ triệu hồi lần sau!]

Tiếng bước chân gần ngõ nhỏ càng lúc càng hỗn loạn, dần tiến đến gần. Khương Ninh không còn tâm trí để ý hệ thống kỳ lạ này, đè nén hơi thở, lắng nghe động tĩnh.

“Nơi này chưa lục soát qua.”

Đám người tiến gần, Khương Ninh hít sâu một hơi, rồi như cá trạch trơn tuột, bật nhảy ra ngoài.

Lần này, nàng không chui vào ngõ nhỏ, mà lao về chỗ đông người để tránh ngõ cụt và phân tán kẻ đuổi theo.

Trên đường hoàng thành bỗng xuất hiện một cảnh lạ, một cô nương áo rách trán dính máu chạy phía trước, sau lưng là đám nam nhân đuổi gấp không ngừng.

Người quen biết nhận ra nàng là tiểu thư Khương phủ, kẻ lạ còn tưởng đây là truy sát giang hồ.

Khương Ninh ngoảnh đầu nhìn lại. Số gia đinh giảm nhiều hơn rồi, nhưng vẫn còn bảy tám kẻ bám dai như đỉa đói.

Trong lúc chạy vội, phổi nàng đau nhói từng nhịp, mỗi hơi thở như dao cắt. Nàng cau mày cố gắng, nhưng tốc độ dần chậm lại.

Thấy Khương Viễn từ ngõ trái lao tới, mặt đỏ gay, nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt như phun lửa, nàng cắn răng đổi hướng, vòng theo đường xa, nhắm cửa thành mà chạy.

Gió thổi vù vù, dây buộc tóc và trang sức rơi đầy đất. Một bé gái ven đường tò mò nhặt lên, bị người lớn gõ đầu:

“Cẩn thận kiếp sau đầu thai vào nhà đó, thật là tạo nghiệt!”

Tóc Khương Ninh xõa tung, từ chạy nàng chuyển sang bước nhanh, không còn sức chạy nữa.

Hoàng thành rộng lớn, nhà họ Khương chỉ là gia đình bình dân khá giả, không có bao nhiêu thế lực. Nhưng vì cậu của Chu gia là Lại Bộ Thượng Thư, không ai dám giúp nàng. Ngay cả đội tuần thành cũng vờ như không thấy.

Khương Ninh dừng lại, vịn bảng cáo thị bên đường, thở hổn hển. Mặt nàng trắng bệch, môi nhợt nhạt, phổi đau như nứt. Cơ thể đã đến giới hạn chịu đựng.

Cách đó không xa, Khương Viễn thấy nàng có vẻ cam chịu, cũng ngừng chạy điên cuồng, cười lạnh, chậm rãi bước tới.

Khương Ninh thấy hắn chướng mắt, không muốn nhìn thêm, bèn dời mắt đi. Bỗng một tờ hoàng bảng đập vào mắt nàng.

“Tìm người trù nghệ cao siêu, biết khai vị là được. Lương bổng có thể thương lượng, thường trú trong cung.”

Lời ít ý nhiều, toát lên vẻ lạnh lùng cao ngạo.

Khương Viễn dừng bước cách nàng hai thước, mặt đầy mỉa mai với ánh mắt chán ghét.

“Ta khinh! Thứ gì đây, thật sự coi mình là củ hành biết chạy sao? Ngươi cứ chạy đi, cửa thành đã có thủ vệ chờ sẵn. Nếu ngươi ra được thì ta tự vặn đầu xuống cho ngươi làm bóng đá!”

Khương Ninh nhìn hắn, cười lạnh không đáp, lòng dần nảy ra một ý định.

Khương Viễn vẫn còn đau âm ỉ thân dưới, thấy vẻ mặt nàng thì tức sôi máu. Hắn ra hiệu, đám gia đinh chậm rãi tiến tới vây quanh.

“Muốn kêu cứu thì lớn tiếng chút, xem quanh đây có ai thèm để ý ngươi?”

Khương Ninh tựa vào bảng cáo thị, khoanh tay nhìn hắn, nở một nụ cười.

“Ai bảo ta muốn chạy ra ngoài?”

Nàng đưa tay lên tờ hoàng bảng cũ kỹ, giật mạnh một cái, xé xuống.

“Ta không chỉ không chạy khỏi hoàng thành, mà còn định tiến thẳng vào trong!”

Tờ hoàng bảng bị xé, đám tuần thành vốn thờ ơ ở xa cuối cùng cũng phản ứng, cầm đao chạy tới.

“Khương Thi Vũ, ngươi dám! Ngươi biết tờ hoàng bảng đó của ai không?!”

Hoàng bảng đã bị xé hẳn, Khương Ninh rung tờ giấy trong tay, chỉ vào góc phải phía dưới cho hắn xem.

“Ta lại không mù, dưới đây không phải viết rõ sao? Cơ Khác.”

Đám tuần thành mặc quan phục chạy đến, ánh mắt kỳ lạ nhìn Khương Ninh đang cầm tờ hoàng bảng đã xé.

Khương Viễn trừng nàng một cái, rồi vội nở nụ cười, thân thiện vỗ vai đội trưởng tuần thành.

“Tần huynh, châm chước một chút, coi như không thấy đi.”

Người bị vỗ lập tức lắc đầu: “Người yết bảng phải đưa đến phủ Đốc Chủ, đó là mệnh lệnh, không thể trái.”

“Nàng sắp gả cho Chu công tử rồi, nàng mà chạy mất, các ngươi định báo cáo thế nào đây?”

Khương Viễn chỉ vào nàng, trông như một gã lưu manh cáo mượn oai hùm.

Người kia cười khẩy, hất tay hắn ra.

“Chu Học là cái thá gì? Biết chữ không? Hoàng bảng này không phải của Thái Tử, mà là của Cửu Thiên Tuế. Hôm nay ta nhất định phải đưa nàng đi.”

Khương Ninh thấy vậy cười lớn, đưa tay phủi áo váy, liếc Khương Viễn.

“Hết cách rồi nhỉ? Vào phủ Đốc Chủ phủ bắt ta đi, ngươi có dám không?”

Nhìn dáng vẻ nghẹn khuất của Khương Viễn, trong lòng nàng sảng khoái vô cùng.

Khương Viễn vốn còn nóng nảy, nhưng thấy nàng đắc ý thì cũng cười lạnh.

“Ngươi vui mừng cái gì? Không đến mấy ngày nữa, biết đâu lại nghe tin ngươi chết không toàn thây, ha!”

“Khương Thi Vũ, đừng vội đắc ý! Ngươi biết đó là ai không? Đừng để đến lúc chết lại không ai nhặt xác cho! Ta về nhà sẽ lập tức trục xuất ngươi khỏi gia phả!”

“Ta không sợ bị xóa khỏi gia phả đâu.” Khương Ninh bước đến trước mặt hắn, cẩn thận gấp tờ hoàng bảng lại, rồi nhấc chân đá thêm một phát nữa.

“Nhưng ngươi với cha ngươi chắc là sợ lắm, sợ không còn hậu đại nhỉ?”

Lại trúng đòn nặng, Khương Viễn cố chống không quỳ xuống, nhưng gân xanh nổi đầy trán, mặt đỏ gay. Ai nhìn cũng thấy đau thay. Hắn gầm gừ nhìn Khương Ninh ung dung bỏ đi.

“Về nói với cha ngươi, núi xanh còn đó, nước biếc còn chảy, ta chờ ngày các ngươi quỳ xin ta mua lại Thiên Hương Tửu Lầu!”

 


 

Tác giả có lời muốn nói:

Đây không phải sảng văn, không phải sảng văn, mà là ngọt văn!! (gào to) Các tiểu thiên sứ thích sảng văn có thể rời đi nhé!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play