“Lòng tham của nhân loại vĩnh viễn không có giới hạn, hàng ngàn năm nay vẫn luôn như vậy.” Trạm Dương Thu đạm nhiên nói.
Anh mặc bộ đạo bào trắng của thiên sư, đứng trước căn biệt thự bị sương mù đỏ như máu bao phủ, trông như một vị cứu tinh từ trên trời giáng xuống, nhưng lời nói lại lạnh lùng vô tình.
“Nhưng thật ra không ngờ nhóm người này lại hiến tế cho chính chúng ta, cũng thật khó cho nhóm người này có thể tìm được dấu vết còn sót lại.” Thẩm Ký nói.
Trạm Dương Thu cảm nhận tình hình bên trong, oán khí bên trong ngày càng nhiều: "Đã đến lúc đi vào.”
Thẩm Ký chân chưa động: "Bây giờ những người này đều còn sống, đợi bọn họ chết gần hết rồi vào.”
“Oán khí tự đưa đến cửa là chất dinh dưỡng tốt nhất. Căn nhà này đã thành tế đàn do chính con người thiết lập, ở đây nó không thể nhận thấy sự tồn tại của chúng ta.” Thẩm Ký ánh mắt tà tứ, cười như không cười: "Hãy để những người trong căn nhà này chết đi, giữ lại vài người để đối phó với việc điều tra, đợi mọi chuyện kết thúc, đổ hết trách nhiệm lên đầu nhóm người này.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT