Lận Chính Thanh vẫn giữ nụ cười ôn hòa trên môi, chậm rãi nói: “Phụ hoàng, hà tất phải nói nặng lời như vậy? Ngôi vị Hoàng đế, người nào có năng lực thì người đó ngồi thôi.”
Lận Duệ Thông tiếp lời: “Người đã già rồi, hà tất phải cố chấp giữ khư khư cái ngai vàng đó làm gì?”
“Trẫm mới là Hoàng đế của Đông Khánh! Bọn ngươi chẳng qua chỉ là lũ nghịch tặc, loạn thần!”
Hoàng đế Đông Khánh cố gắng gồng mình lên, giận dữ quát: “Sấm sét mưa móc đều là ơn Hoàng đế ban, hai đứa các ngươi đã là hoàng tử, lẽ nào lại không hiểu rõ đạo lý này sao!”
“Hiểu rõ ư? Nhi thần không hiểu!” Lận Duệ Thông nghiến răng nghiến lợi nói: “Bao nhiêu năm nhi thần khổ tâm gây dựng thế lực, vậy mà chỉ cần một ngày, người đã nhẫn tâm phá hủy tất cả tâm huyết của nhi thần. Như vậy, bảo sao nhi thần có thể cam tâm cho được!”
Hoàng đế Đông Khánh còn định nói tiếp, Lận Duệ Thông đã phất tay ra hiệu: “Phụ hoàng, không cần phải nói nhiều lời nữa. Hoàng cung này đã nằm trong tay của nhi thần và Bát đệ rồi. Người chỉ cần an tâm thoái vị là được.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play