“Em nhớ con gái em thì cần lý do sao, con bé là con em mười tháng mang nặng đẻ đau đó!” Mẹ Vân đau khổ nói: “Con bé đáng lẽ phải ở bên cạnh em để em nũng nịu, bây giờ em lại đến mặt mũi con bé ra sao cũng không biết!”
“Chúng ta lẽ ra là một nhà bốn người ngồi ở đây……” Giọng bà càng ngày càng nhỏ, cũng càng ngày càng khó chịu.
Cha Vân thở dài nói: “Năm đó chúng ta cũng là bất đắc dĩ, Mạc gia đứng đầu Đông Thành, họ ép buộc chúng ta phải đưa con bé ra nước ngoài, Vân gia biết làm sao bây giờ?”
Vân Bân thờ ơ liếc nhìn cha một cái, ông ấy cũng thật giỏi tìm lý do cho mình. Nhưng mà Vân Xu đi nước ngoài đã tám năm rồi, anh gần như quên mất mình còn có một đứa em gái.
Lòng dạ phụ nữ luôn mềm yếu, anh hiểu mẹ Vân nhớ con, cho Vân Xu về cũng không sao, mấy người kia đã sớm quên cô từ lâu rồi, ai còn nhớ đến một người đáng ghét thời trẻ nữa chứ. Hơn nữa với sự kiểm soát của anh đối với Vân gia, đối phương căn bản không gây ra chút sóng gió nào, vả lại, vừa hay có thể để cô ấy kết hôn vì gia tộc. Vân Xu chắc chắn sẽ rất vui, bản thân còn có thể trở lại Vân gia. Nhưng mà vẫn phải nói chuyện trước với mấy người kia một tiếng.
Cha Vân vẫn tìm cách thoái thác: “Anh cũng nhớ Xu Xu, nhưng đưa con bé về không phải chuyện đơn giản như vậy, sơ sẩy một chút là sẽ chọc giận Mạc gia, đến lúc đó Vân gia sẽ gặp xui xẻo.”
Nói không có tình cảm với con gái là giả, nhưng trong lòng cha Vân, con gái không quan trọng bằng lợi ích của gia tộc.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT