Vân Xu vừa định ngồi dậy thì thấy tấm thảm lông đang đắp trên người mình. Cô nhìn quanh, nhận ra cửa sổ đã được kéo rèm che kín.
Tuyên Lê thấy ánh mắt Vân Xu dừng lại, liền giải thích: “Anh thấy em rất mệt, nên muốn em ngủ thêm một chút.”
Lời nói của anh rất nhẹ nhàng, nhưng Vân Xu lại càng thấy ngại. Cô đến công ty người ta để thu âm, ai ngờ lại ngủ quên ở phòng khách! Còn để người khác đắp thảm, đóng cửa sổ giúp, thật là mất mặt quá đi.
Vân Xu tự nhủ lòng mình, lần sau nhất định không thể như vậy nữa.
Tuyên Lê đứng bên cạnh, chờ cô bình tĩnh lại. Khi anh không nói móc người khác, vẻ ngoài thật sự rất dễ khiến người ta tin tưởng.
Nhưng đợi một lát… Vân Xu bỗng nhiên nhớ ra điều gì.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play