Câu nói của Lục Trạch như dao cắt vào tim Tương Bảo Bảo: “Tôi vĩnh viễn sẽ không thừa nhận nó là con tôi, càng không để nó bước chân vào Lục gia.” 
Cậu bé mím môi, nước mắt trào ra.
Giang Văn Diệu tái mặt, tức giận nhưng không nói nên lời. Về lý thuyết, việc Lục Trạch từ bỏ Tương Tĩnh Huyên là điều anh ta mong muốn, nhưng không phải theo cách tàn nhẫn này.
Cuối cùng, Giang Văn Diệu buộc tội: “Chính anh năm xưa chủ động tiếp cận cô ấy, giờ lại đổ hết trách nhiệm lên đầu một người con gái yếu đuối. Lục Trạch, anh còn là đàn ông không vậy?”
“Đúng, tôi sai rồi. Tôi không nên tìm đến cô ta, càng không nên giở trò bao dưỡng đáng ghê tởm đó. Nếu không, mọi chuyện đã không thành ra thế này, không còn đường cứu vãn.” Lục Trạch cười điên cuồng. Anh ta nhận ra, trước khi gặp Vân Xu, anh ta coi việc bao dưỡng là bình thường. Nhưng giờ đây, anh ta thấy hành động đó đáng khinh bỉ đến mức nào.
Nếu không có chuyện này, có lẽ anh và Vân Xu đã ở bên nhau. Tất cả là do anh tự gây ra.
Trước khi rời đi, Lục Trạch lạnh lùng buông một câu cuối cùng với Tương Tĩnh Huyên: “Tôi thật hối hận đêm đó đã đến cái hội sở chết tiệt kia.”
Câu nói đó như một nhát dao chí mạng, đâm thẳng vào trái tim Tương Tĩnh Huyên. Cô gần như suy sụp hoàn toàn. Lục Trạch phủ nhận sạch trơn quá khứ của hai người, khiến cô nhận ra rằng, hóa ra anh ta chẳng hề có chút tình cảm nào với cô.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play