“Tôi cảm thấy con người ta nên biết tự lượng sức mình. Nếu bản thân không đủ điều kiện, thì đừng mơ tưởng đến những thứ không thuộc về mình. Cũng đừng ảo tưởng rằng chỉ cần may mắn phá hoại hôn ước của người khác, là có cơ hội leo lên cao.” Mẹ Lục nói đầy ẩn ý.
Vân Xu càng thêm mờ mịt. Cô cảm thấy giữa mình và mẹ Lục dường như có một bức tường vô hình, khiến cô chẳng thể nào hiểu nổi đối phương đang nói gì.
Mẹ Lục cũng bực bội không kém. Bà đã nói thẳng thắn đến vậy rồi, bảo bà nói trắng trợn hơn nữa thì bà không thể mở miệng được. Nhất là khi thông tin về mối quan hệ giữa hai người vẫn còn mơ hồ, bà không thể giống như lần đối phó với Tương Tĩnh Huyên, ném thẳng bằng chứng vào mặt cô ta được.
Thôi được, đành dùng đến hạ sách vậy.
Mẹ Lục dứt khoát lấy ra một tấm séc từ trong túi xách, mạnh tay đặt lên bàn. Bà vừa định mở miệng nói: “Đây là 5 triệu tệ, cô hãy rời xa con trai tôi.”
Nhưng khi ánh mắt bà vô tình lướt qua Vân Xu, bà lại đổi giọng: “Sao đến giờ cô vẫn còn đeo kính râm và khẩu trang vậy?”
Đến giờ bà vẫn chưa biết rõ mặt mũi Vân Xu ra sao.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play