Đúng vậy, một kẻ có thể đem ngọc bội gia truyền của vị hôn thê đi tặng người khác thì làm sao có thể là người tốt được.
Như thể nhìn ra sự khinh thường trên mặt Cố Thiên Hạm, một đồng môn ngồi cạnh Giang Di Văn lên tiếng giúp lời.
“Cố sư tỷ, chúng ta giờ đã là phi phàm. Thế tục điều lệ không thể ràng buộc chúng ta. Hôn ước định ra trước đây tự nhiên cũng không tính.”
“Lý sư đệ nói đúng đó. Giang sư huynh tư chất xuất sắc, sau này đạo lữ ít nhất cũng phải là song linh căn. Phàm nhân thọ mệnh trăm năm đã là cao nhất rồi. Không thể ép hai người kéo dài bên nhau được.”
“Vị cô nương kia đã đến Vấn Thiên Tông, chắc hẳn cũng biết sự chênh lệch giữa phàm nhân và người tu tiên. Hai người thật sự không hợp. Hủy bỏ hôn ước là tốt nhất. Cố gắng ở bên nhau chỉ thêm bi kịch mà thôi.”
Cố Thiên Hạm suýt nữa tức cười. Mấy người này tự nói những điều vô nghĩa gì vậy? Không biết rõ vấn đề mấu chốt mà cứ nói lung tung. Ai thèm kết làm đạo lữ với kẻ ngu xuẩn? Lời nàng vừa nói ban nãy chẳng lẽ chỗ nào lộ ra ý tứ Vân Xu muốn ở bên hắn sao?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT