7
“Nhưng cô ấy không nghe… còn nói em lo chuyện bao đồng…”
“Sau đó… sau đó vụ nổ xảy ra… Em thật sự đã cố hết sức rồi… Em thực sự muốn cứu cô ấy…”
Bên ngoài vừa mới yên tĩnh, nghe thấy lời Lục Tâm Du nói, lập tức lại dậy lên những tiếng bàn tán đầy phán xét:
“Hóa ra là do bác sĩ Chung thao tác sai gây ra vụ nổ à…”
“Chả trách bác sĩ Tạ không cứu cô ấy, dù sao nữ thần Lục cũng vô tội mà…”
Nhìn thấy Lục Tâm Du yếu đuối, đáng thương như vậy, Tạ Tầm càng thêm đau lòng, cơn giận bùng lên ngay lập tức.
Hắn quay phắt lại, chỉ tay vào mặt tôi, gầm lên đầy tức giận:
“Chung Vãn Ý! Cô sai còn không chịu nhận lỗi?!”
“Nếu bây giờ cô chịu xin lỗi Tâm Du, tôi có thể nói giúp cô vài câu trong cuộc họp ngày mai, để cô không…”
Tôi và Vương Tâm Như liếc nhìn nhau, bật cười.
Tôi ngắt lời hắn, giọng điệu mỉa mai:
“Nếu hai người quỳ xuống xin lỗi tôi ngay bây giờ, có khi tôi cũng sẽ nể tình, giữ lại chút thể diện cho hai người trong cuộc họp ngày mai.”
Lục Tâm Du khẽ nhếch môi, nụ cười mập mờ:
“Vãn Ý… tất cả đều là vì tốt cho cậu, sao cậu lại không chịu hiểu lòng tớ chứ?”
Tôi lười đôi co với hai kẻ trước mặt, bấm ngay nút chuông gọi y tá.
Ngay lập tức, y tá trưởng gạt đám người đang hóng chuyện sang một bên, nhanh chóng bước vào, lo lắng hỏi:
“Có chuyện gì vậy?”
Tôi chỉ thẳng vào Tạ Tầm và Lục Tâm Du, giọng lạnh lùng:
“Tôi nhớ bác sĩ Tạ và bác sĩ Lục… đâu thuộc khoa này? Vì sao hai người lại tự ý rời khỏi vị trí công tác?”
Y tá trưởng vốn dĩ đã không ưa gì Tạ Tầm, nghe vậy lập tức cau mày, giọng nói lạnh như băng:
“Bác sĩ Tạ, tốt nhất đừng làm phiền bác sĩ Chung nữa. Cô ấy vừa hoàn thành một ca phẫu thuật kéo dài suốt cả đêm đấy!”
Tạ Tầm thấy tôi không hề tỏ ra sợ hãi, chỉ tay vào tôi, lắp bắp “Cô… cô…” hồi lâu, cuối cùng hậm hực kéo theo Lục Tâm Du rời đi.
Vương Tâm Như nhìn tôi rất lâu, rồi đột nhiên nói:
“Tớ cảm thấy cậu thay đổi rồi.”
Tôi khẽ nhếch môi, không rõ là cười khổ hay là tự giễu:
“Chết một lần, mới nhìn rõ Tạ Tầm là người hay chó.”
“Chỉ là… cái giá để giác ngộ này, quá đắt.”
8
Sau khi xử lý xong công việc quan trọng, bố tôi vội vã chạy đến bệnh phòng.
Đôi mắt ông đầy tơ máu, râu ria chưa cạo, gương mặt viết đầy lo lắng và mệt mỏi.
“Vãn Ý… con sao rồi…?”
“Bố vừa mới ra nước ngoài không bao lâu, sao lại…”
Ông nghẹn ngào, không nói nổi thành lời, bàn tay run rẩy nhẹ nhàng chạm vào lớp băng gạc trên mặt tôi, trong mắt tràn đầy đau lòng.
Nhìn người bố đã già đi rất nhiều trước mặt, tôi không thể kìm được nữa, nước mắt trào ra như vỡ đê.
Kiếp trước, vì tôi mù quáng tin tưởng Tạ Tầm, dẫn đến việc bệnh viện mà nhà họ Chung gây dựng suốt mấy chục năm rơi vào tay kẻ khác, toàn bộ tài sản cũng bị cướp mất.
Bố tôi không chịu nổi cú sốc đó, bệnh nặng không dậy nổi, chẳng bao lâu sau đã qua đời.
Mà Tạ Tầm thì sao?
Hắn dẫm lên xác nhà họ Chung mà bước lên đỉnh vinh quang, trở thành ngôi sao mới trong giới y học.
Nhưng kiếp này…
Bố tôi vẫn còn sống!
Tôi nắm chặt tay ông, giọng nghẹn ngào:
“Tâm Như chắc đã kể hết cho bố rồi… vụ nổ trong phòng thí nghiệm…”
“Nhưng… đó là phòng thí nghiệm bố tặng con mà… làm sao con có thể không trân trọng nó được chứ?”
“Vậy nên, chắc chắn… chuyện này không phải do con gây ra…”
Giọng nói của bố tôi trầm khàn, mang theo cơn giận bị kìm nén:
“Con gái ngoan, yên tâm đi. Dù cô ta có thật sự là thiên kim tiểu thư của Tập đoàn Y tế Lục Thị hay không, bố cũng không sợ!”
“Bố sẽ không để con gánh tội thay một cách vô lý đâu!”
Sáng hôm sau, Vương Tâm Như đẩy tôi trên xe lăn đến phòng họp.
Nói là cuộc họp, nhưng thực chất không khác gì một buổi đấu tố.
Tạ Tầm và Lục Tâm Du ngồi đối diện tôi, vẻ mặt đầy căm phẫn, cứ như thể tôi mới là kẻ tội ác tày trời.
Phòng họp chật kín các lãnh đạo cấp cao của bệnh viện.
Bố tôi ngồi ở vị trí chủ trì, sắc mặt đen kịt như thể cơn giông bão sắp ập đến.
Nhìn thấy tôi vào, ánh mắt ông lóe lên tia đau lòng, nhưng rất nhanh lại trở về vẻ nghiêm nghị ban đầu.
“Bác sĩ Lục,” bố tôi nhìn chằm chằm vào Lục Tâm Du, giọng trầm ổn nhưng mang theo áp lực vô hình, “hôm đó trong phòng thí nghiệm chỉ có cô và bác sĩ Chung. Cô khẳng định là do bác sĩ Chung thao tác sai?”
Cơ thể Lục Tâm Du khẽ run lên, như thể bị dọa sợ, giọng nói mềm mại đến mức tựa như nước chảy:
“Viện trưởng, đó là sự thật… Tôi đã nhắc nhở bác sĩ Chung rồi…”
“Nhắc nhở?”
Bố tôi đột nhiên đập mạnh bàn, khiến Lục Tâm Du giật mình, suýt nữa rơi nước mắt.
“Cô có biết hậu quả của việc nói dối là gì không?!”
Tạ Tầm cau mày, lập tức đứng dậy bảo vệ nữ thần của hắn:
“Viện trưởng, sao ngài có thể khẳng định ngay rằng bác sĩ Lục đang nói dối?”