Giao thừa năm nay, Lăng Châu bên đây mà lại rơi một trận tuyết.
Ban ngày cũng chỉ là mưa nhỏ lất phất, trời sắp tối mới biến thành những bông tuyết nhỏ.
Hoa Dương là công chúa sinh ra và lớn lên ở kinh thành, mùa đông mỗi năm đều phải trải qua mấy trận tuyết lớn, năm ngoái Lăng châu không có rơi tuyết nàng còn chưa có cảm gì, nhìn thấy tuyết ở trên các bức tường, rơi xuống đất thì lại trực tiếp hóa thành tuyết, khó tránh Hoa Dương thất vọng, một khi thất vọng cũng chán ghét, nói với Trần Kính Tông: "Tuyết bên đây của các chàng thật không thú vị gì hết, tuyết ở kinh thành mới gọi là đẹp, rơi cả đêm, ngày thứ hai khắp nơi đều là ngân trang tố khoả.”
Hai người vừa trở về từ nhà chính sau khi ăn cơm tất niên, Triều Vân cầm lồng đèn ở phía trước, Trần Kính Tông giúp Hoa Dương che dù.
Ánh đèn mờ nhạt, mặt của nàng trong áo choàng da cáo càng tôn lên trắng thêm, cái miệng nhỏ đỏ hồng, nhẹ giọng oán trách.
Trần Kính Tông nhìn nàng nói: “Đúng vậy, kinh thành cái gì cũng tốt, vùng đất cằn cỗi này của chúng ta sao có thể so được.”
Hoa Dương không hề định bụng bị giận một trận, nàng chỉ là so sánh về tuyết mà thôi, sao lại kéo đến thành tất cả mọi thứ rồi?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT