Hoa Dương thoa cho Trần Kính Tông một lớp cao thuốc thật dày, sau khi thoa xong cho cả hai vết thương, thuốc trong chiếc lọ sứ to bằng bàn tay cũng đã gần trơ đáy.
Trần Kính Tông vẫn nằm lỳ trên giường. Hắn phải cưỡi ngựa suốt bảy ngày trời, vừa rồi lại phải tốn sức như vậy, nếu không phải Trưởng công chúa xinh đẹp đang ngồi bên cạnh, Trần Kính Tông có thể ngủ thiếp đi ngay lập tức.
Vừa rồi Hoa Dương chỉ bận tâm kiểm tra vết thương của hắn, mãi giờ nàng mới nhận ra, hắn cứ thế úp sấp cả cơ thể bám đầy bụi bẩn của hắn lên chiếc giường nàng vừa mới trải xong chưa được bao lâu, đã vậy toàn thân hắn còn bốc hơi men.
Thế nhưng, nhìn vết thương trên lưng hắn, Hoa Dương lại không nói gì nữa, đợi chiều tối thay bộ chăn đệm khác là được.
“Có thể đánh chàng ra nông nỗi này thì chắc hẳn Tần đại công tử cũng là một vị tướng quân dũng mãnh.”
Hoa Dương rửa tay xong, ngồi ở mép giường, nói chuyện phiếm với hắn.
Trần Kính Tông nghiêng đầu nhìn nàng đầy ẩn ý: “Nàng khen hắn ta hay là khen ta vậy?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT