Túc Kiều Kiều cũng không trực tiếp đồng ý, dù sao mua hộ đồ cũng được, song đồ nặng quá thì không, trong trấn trong huyện có thể có, nơi khác thì đắt tiền ở phí đi lại.
Có người bất mãn, nhưng cũng không làm được gì, dù sao làm việc vô ích ai nguyện ý chứ?
Hơn nữa phí đi lại này cũng không ít, cơ bản là chênh lệch giữa trấn và thành phố, thậm chí có đôi khi nhiều hơn, vì thế không ít người lựa chọn từ bỏ, còn có vài người sẽ ở sau lưng nói hai câu, nhưng vẫn là câu nói kia, không truyền đến tai mình, Túc Kiều Kiều và Tống Thanh Hàm đều coi như không nghe thấy, không cần phải tự tìm phiền toái.
Hai người sống rất thoải mái.
Có điều bọn họ tự tại, nhà họ Túc lại không được tự tại.
Ngày đầu tiên trở về, Túc Kiều Kiều và Tống Thanh Hàm quyết đoán từ chối một đợt người mang hàng thỉnh cầu, buổi tối hôm đó, nhà họ Túc liền có vài nhóm thôn dân tới xì xào, nói con gái và con rể bọn họ như thế này, như thế kia.
Tôn Phương nghĩ hai đứa nhỏ này vừa mới trở về, sẽ không nói với bọn họ nữa, chỉ coi như không nghe thấy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT