Bộc Dụ nhận lấy chiếc ô từ tay Ninh Tụng, cùng cậu quay về nhà.
Ninh Tụng tự nhiên nắm tay anh.
Bộc Dụ nhìn xung quanh, hai bên toàn là đồng ruộng đen kịt, dường như cả thế giới chỉ còn ánh sáng mờ nhạt từ chiếc đèn pin trên tay Ninh Tụng. Trên đường là lớp đá vụn, mỗi bước đi đều phát ra tiếng lạo xạo. Đến khi vào trong thị trấn, mặt đường mới trở thành nhựa rộng rãi hơn, nhưng do trời mưa, đèn đường cũng mờ mờ, hai bên chủ yếu là các tòa nhà hai ba tầng. Những ngôi nhà này đều sơn cùng một màu, chắc là theo quy định chung. Nhà bác cả của Ninh Tụng nằm ngay trên con đường chính của thị trấn, chỉ là hơi lệch vị trí một chút.
Đó là một tòa nhà ba tầng, bên ngoài có dựng mái che, bên dưới đậu hai chiếc ô tô con và vài chiếc xe điện. Cửa lớn tầng một mở toang, bên trong vang lên tiếng cười của Lưu Phân và mọi người.
Bộc Dụ đứng lại dưới mái che, đeo ba lô.
Ninh Tụng quay đầu lại nhìn, lúc này cậu mới thấy rõ Bộc Dụ, sau lưng anh ấy là mưa trắng xóa, giữa đêm mưa, Bộc Dụ đẹp đến mức như vị thần giáng trần.
Ninh Tụng nhìn đến tim đập nhanh, cứ như vừa mới nhận ra Bộc Dụ lần đầu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play