Thịnh Diễm nghe vậy liền nhìn thoáng qua bóng dáng của Ninh Tụng.

Thân hình cực kỳ gầy gò bị kẹp giữa chiếc ba lô và thùng giấy, trông có vẻ mỏng manh, yếu ớt và kham khổ.

"Nghe nói hắn đến từ Hạ Cảng Loan." Lê Thanh Nguyên nói.

Hạ Cảng Loan – bọn họ đều biết đến.

Biết thì biết, nhưng đám thiếu gia giàu có này chưa từng đặt chân đến nơi đó. Giờ nhìn thấy Ninh Tụng, dường như cái địa phương nghèo khó đó bỗng trở nên cụ thể, chân thực hơn.

"Hạ Cảng Loan nghèo đến mức này sao?!"

Hôm đó là một buổi sáng rực rỡ, ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi, tràn đầy hơi thở mùa xuân. Một ngày bình thường nhưng lại có ý nghĩa phi phàm. Khi ấy, không ai có thể ngờ rằng, không bao lâu sau, Ninh Tụng sẽ khiến cả trường Công Học Thượng Đông chấn động không yên.

Như một hòn đá bị ném xuống dòng sông, chẳng ai để ý mà nó chìm xuống đáy. Nhưng rồi, vào một khoảnh khắc nào đó, những gợn sóng bắt đầu lan rộng, khuấy động mặt nước từ nơi sâu thẳm nhất.

Đến lúc đó, Ninh Tụng gầy yếu, tái nhợt, gần như không có sức sống kia, hoàn toàn biến đổi.

Mái tóc đen mềm mượt như rong biển, đuôi mắt hơi xếch lên, đôi mắt màu hổ phách vừa mị hoặc vừa ngây thơ. Đôi môi mềm ướt như thể bị nhuộm bởi nước sốt hoa hồng. Làn da trắng mịn như ngọc, chỉ cần dùng chút lực nhéo nhẹ, e rằng sẽ để lại vệt đỏ rõ ràng. Đẹp đến mức gần như là một tội ác. Ngay cả những bông hồng rực rỡ giữa mùa hè cũng không sánh bằng vẻ quyến rũ kiều diễm của cậu.

Ninh Tụng chính là món quà mà Thượng Đế ban tặng cho đám thiếu gia này, nhưng lại không biết đó là ân huệ hay trừng phạt.

Ký túc xá của Công Học Thượng Đông dành cho nam sinh có tổng cộng bốn khu.

So với mặt bằng chung của toàn bộ khu vực Thượng Đông Châu, điều kiện ký túc xá ở đây được xem là tương đối tốt. Hầu hết các trường nam sinh khác vẫn giữ lối sống khắc khổ, giản dị, tuân thủ nguyên tắc "xa hoa sinh hư, gian khổ dưỡng hiền".

Giống như Thánh Ân, một trong bốn đại Công Học, đến nay vẫn duy trì ký túc xá tập thể có giường tầng, với chế độ quản lý quân sự nghiêm khắc.

Ký túc xá của Công Học Thượng Đông được phân chia dựa trên nhan sắc, còn nhan sắc lại được quyết định theo tổng hợp điểm số...

Tất nhiên, ngoại trừ mấy vị thiếu gia nhà tài phiệt. Bọn họ vốn là quý tộc trong giới quý tộc, nên hiển nhiên được ở ký túc xá tốt nhất mà không cần tranh giành.

Ký túc xá có bốn khu, trong đó Nhất Hào Lâu là nơi có ít người ở nhất. Đây là ký túc xá tiêu chuẩn năm sao, có hệ thống an ninh nghiêm ngặt, gồm cả quản gia riêng và nhân viên dọn dẹp. Đây là nơi mà ai cũng cố gắng phấn đấu để được vào. Hiện tại, Nhất Hào Lâu chỉ có đúng mười tám người sinh sống, và danh sách này luôn cố định. Điều đó có nghĩa là muốn vào thì phải có người bị loại, dẫn đến sự cạnh tranh khốc liệt. Trường học cũng dùng điều này để thúc ép học sinh không ngừng cố gắng, không được lơ là.

Ký túc xá có số lượng người ở ít thứ hai, chính là Tứ Hào Lâu, cũng là nơi có điều kiện tệ nhất, với hơn tám mươi người.

Phần lớn học sinh đều ở Nhị Hào Lâu và Tam Hào Lâu, nơi có điều kiện ở mức trung bình. Mỗi phòng có ba người, bố trí theo kiểu ba phòng ngủ, một phòng khách. Mỗi người có phòng ngủ riêng nhưng phải dùng chung không gian sinh hoạt, tức là bắt buộc phải có bạn cùng phòng.

Cậu từng nghe bạn thân kể rằng, có người sau khi chuyển vào Nhị Hào Lâu đã khiến đám người theo đuổi sẵn sàng đánh nhau để được làm bạn cùng phòng với hắn.

Đám người theo đuổi này như những con công xòe đuôi, tìm đủ mọi cách để tăng điểm số, tận dụng các mối quan hệ và tài nguyên của mình, thậm chí dùng mọi thủ đoạn để bắt lấy người trong lòng. Tất cả tạo nên một vở kịch "Tu La Tràng" đầy sóng ngầm cuộn trào.

Điều thú vị nhất là mọi thứ đều diễn ra trong âm thầm. Nhân vật chính – người được tranh giành – hoàn toàn không hay biết gì. Vì vậy, cuộc chiến tranh đoạt này không có đao kiếm, không đổ máu, nhưng lại khiến người ta muốn hét lên vì nghẹt thở!

Trước đây, khi nghe bạn thân kể những chuyện này, Ninh Tụng chỉ thấy chẳng có gì thú vị. Nhưng bây giờ, khi thực sự bước vào môi trường này, cậu lại tò mò muốn biết những nhân vật chính của những câu chuyện kia rốt cuộc là ai.

Bốn khu ký túc xá nằm cách xa nhau, đặc biệt là Nhất Hào Lâu, nơi này cách một cây cầu vượt, nằm gần khu dành cho giáo viên, sát bên bờ biển, tầm nhìn hướng thẳng ra biển rộng vô tận.

Ninh Tụng ngước mắt nhìn về phía cầu vượt, từ xa có thể thấy được Nhất Hào Lâu – một tòa nhà với mặt ngoài bằng đá hoa cương màu xám đen, cửa sổ kính mờ ánh hồng bạch kim, thấp thoáng qua những cành bạch kinh mộc, có thể nhìn thấy đài phun nước khổng lồ trước ký túc xá.

"Nhắc nhở thân thiện với cậu," Chu Luật thấy Ninh Tụng đang nhìn về phía Nhất Hào Lâu, liền lạnh nhạt nói:
"Tốt nhất là đừng rảnh rỗi mà qua bên kia. Chẳng có gì tốt cho cậu cả."

Ninh Tụng hiểu.

Nếu như cậu cũng có huy hiệu đen giống bọn họ, liền có thể kết giao với họ đôi chút. Nhưng với tình trạng hiện tại của bản thân, đúng là không nên đi trêu chọc đám con nhà giàu thuộc tầng lớp cao nhất kia.

Ninh Tụng ở trong Tứ Hào Lâu, nơi có vẻ như đã tồn tại từ rất nhiều năm trước.

Tòa nhà gạch đỏ, tường loang lổ, dưới sân, những khóm hoa bạch kinh mộc gần như đã lan tràn đến tận tầng bốn. Có lẽ vì muốn khuyến khích học sinh ở ký túc xá có điều kiện tệ nhất này phải nỗ lực hơn, nên nơi đây thậm chí còn không có phòng tắm riêng.

Chu Luật dẫn cậu vào phòng. Không gian không lớn, có chút bừa bộn.

"Đã lâu không có ai ở đây. Tầng cao nhất có một phòng chứa đồ, dụng cụ vệ sinh đều ở đó. Tự mình dọn dẹp đi.

Sáng nay lớp các cậu chỉ có một tiết âm nhạc, cậu có thể chờ đến giờ học rồi hẵng qua."

"Cảm ơn học trưởng."

Chu Luật khẽ gật đầu. Hắn có vẻ là người cực kỳ ưa sạch sẽ, ngay cả khi đứng trước cửa cũng không hề bước vào phòng.

Lúc mở cửa, cổ tay áo hắn vô tình chạm vào một chút bụi, thế là suốt từ lúc đó, hắn vẫn luôn dùng khăn tay lau lau.

Thời buổi này mà còn có nam sinh mang theo khăn tay sao?

Ninh Tụng cảm thấy dáng vẻ ngạo mạn nhưng tinh tế của đối phương, trông giống hệt một con công điệu đà

Con công điệu đà này sau khi căn dặn xong liền nhanh chóng rời đi. Chỉ một lát sau, từ dưới lầu vang lên giọng hắn gọi điện thoại:

"Mọi thứ đã sắp xếp ổn thỏa… Chỉ là một học sinh đặc cách ứng tuyển từ Hạ Cảng Loan, có gì mà phải bất mãn? Hội trưởng, khi nào cậu mới quay về…?"

Ninh Tụng bĩu môi, đặt ba lô xuống, mở cửa sổ cho thoáng khí. Cậu dọn dẹp lại bàn học và chồng báo trên giường, sau đó đi lên tầng cao nhất để tìm phòng chứa đồ.

Bây giờ đang là giờ học, toàn bộ ký túc xá im ắng. Cậu leo lên tầng cao nhất, nhìn thấy một căn gác mái nhỏ, phía ngoài vứt đầy bàn ghế cũ, một con mèo trắng đang nằm dài trên đó.

Ngay lúc ấy, Ninh Tụng nghe thấy một âm thanh nhỏ.

Ban đầu, cậu nghĩ rằng con mèo kia đang kêu động dục, vì mùa xuân đã đến, cửa sổ mở hé để lộ hương gió ngọt ngào, báo hiệu vạn vật sinh sôi.

Xuân ở Thượng Đông Châu đến rất sớm.

Nhưng khi bước đến gần cửa phòng chứa đồ, cậu phát hiện không chỉ có tiếng mèo kêu.

Sau tiếng rên ngọt ngào của con mèo, còn có một giọng nam mềm mại, nịnh nọt, giống như cơn gió xuân lướt qua nhụy hoa, mang theo mùi hương run rẩy đầy mị hoặc.

Ninh Tụng đẩy nhẹ cánh cửa không đóng hẳn, xuyên qua khe hở, liền nhìn thấy những chai rượu nằm lăn lóc trên sàn, và một thiếu niên đang quỳ gối giữa làn khói mờ ảo.

Bộ quần tây cắt may tinh xảo bao lấy vòng eo thon và cặp mông căng tròn đầy đặn. Cậu ta ngửa đầu, cổ họng khẽ chuyển động, ừng ực nuốt xuống thứ chất lỏng trong chai rượu.

Có lẽ là phát hiện ra tiếng bước chân ngoài cửa, thiếu niên ấy quay đầu lại.

Đôi mắt ửng hồng, đầu lưỡi đỏ mọng ướt át liếm qua khóe môi, giống như một viên kẹo dâu tây lấp lánh bị cắn dở, mang theo sự cám dỗ khó cưỡng.

"Nhìn cái gì?"

Một bàn tay vỗ nhẹ lên má thiếu niên, giọng điệu mang theo ý trêu chọc:

"Không chuyên tâm như vậy, còn muốn làm Du ca vui sao?"

Ngay sau đó, là tiếng cười chế nhạo vang lên.

Cánh cửa phòng chứa đồ bị ai đó đẩy mạnh ra, bên trong là một đám nam sinh mờ ảo trong khói thuốc, ánh mắt sắc lạnh như lũ sói hoang săn mồi.

Ninh Tụng giật bắn người, lập tức quay lưng bỏ chạy.

Một trường nam sinh theo chế độ quản lý khép kín, một đám thiếu gia nhà giàu đang độ tuổi hormone bùng nổ, một hệ thống cấp bậc nghiêm khắc và áp lực, nuôi dưỡng nên một nơi hào nhoáng bề ngoài nhưng đầy rẫy những tên điên loạn ẩn giấu bên trong.

Hôm nay ai dồn ai vào góc tường, ngày mai ai cưỡng hôn ai, ai đáng thương trở thành món đồ chơi của lũ thiếu gia ác ôn, ai là mỹ nhân kiêu kỳ nhưng lại bị bám riết không buông?

Công này siêu nhẫn nhịn, công kia siêu biến thái, học bá cởi áo ra thì cơ bụng có thể đem ra giặt đồ, lãng tử phong lưu hóa ra lại là một tiểu xử nam?

Hôm nay thư viện dán tin nóng, mau đến xem!
Ngày mai ký túc xá nam sinh xấu hổ đến đỏ mặt, mau lên xe!

Bạn thân của Ninh Tụng mỗi ngày đều túm cậu ra khỏi game để cùng thét chói tai hóng drama.

Chỉ tiếc, Ninh Tụng không có hứng thú với tình yêu nam-nam.

Có lẽ, thờ ơ với bạn thân cũng là một cái tội.

Bằng không, làm sao bản thân chỉ ngủ một giấc đã xuyên vào thế giới tiểu thuyết đầy nguy hiểm này?!

Ninh Tụng muốn nhảy lầu.

Cậu nhanh chóng xuống lầu, trở về phòng, một lát sau thì mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân trên tầng vọng xuống. Dường như có vài người đang đi xuống lầu.

Chờ tiếng bước chân xa dần, cậu mới mở cửa phòng, lại một lần nữa đi lên lầu.

Nhưng vừa rẽ qua hành lang, đã đụng ngay một nhóm nam sinh.

Tên cầm đầu, dáng người cao lớn, chộp lấy cổ áo Ninh Tụng, xách lên như đang xách một con gà con.

Chiều cao chênh lệch quá lớn khiến cậu theo bản năng cảm thấy mất kiểm soát và sợ hãi.

Bàn tay đang bóp chặt cổ áo cậu có một hình xăm xanh thẫm, uốn lượn theo mạch máu, như dây leo đầy sức sống, kéo dài từ cổ tay áo, lan đến cả vùng cổ.

Người đó nhíu mắt, cằm sắc bén, khóe miệng ướt át mang theo nụ cười nghiền ngẫm.

Giọng nói lười biếng, hờ hững:

"Bắt được rồi."

~

✦ Tác giả có lời muốn nói ✦

🎭 Trứng màu: Lý Du tháo găng tay quyền anh, ngồi xổm xuống buộc dây giày cho Ninh Tụng. Bàn tay xăm hình đen kịt đối lập với đôi giày bóng rổ trắng đã ngả màu, tạo thành một cảnh tượng đối lập kỳ lạ.

🎭 Vưu Ngư ca: Lãng tử phong lưu, hóa ra là một tiểu xử nam.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play