Rít — Rít


Lạch cạch rít rít


Rít rít

Đôi mắt đỏ.


Lạch cạch rít rít


Lạch cạch lạch cạch rít rít

Những lưỡi dao... đen... hoặc thứ gì đó tương tự...


Rít lạch cạch


Lạch cạch

Làn da xám xịt, nhăn nheo.


Răng.


Những chiếc răng nhỏ li ti phủ kín toàn thân.


Rít rít lạch cạch.

Bóng đen khổng lồ...


Lâm Hy nhìn chằm chằm vào thứ kinh dị đang từ từ bước ra khỏi bóng tối.

Mùi máu trở nên nồng nặc hơn, xác chết bị "thứ đó" nghiền nát, xương bị bao bọc trong da thịt, âm thanh gãy vụn nghe thật im lìm và nhỏ bé.

【M... M...】


Cậu nghe thấy một âm thanh chói tai, gần như chắc chắn rằng nó đã vượt quá tần số mà tai người có thể nghe được, nhưng kỳ lạ thay, Lâm Hy lại nghe rất rõ.


Cậu thậm chí còn hiểu được ý nghĩa của âm thanh biến đổi liên tục, đáng sợ hơn cả tiếng hét và tiếng khóc.

Sau âm thanh là mùi. Mùi tanh và ngọt như một chất lỏng dính đặc dần bao phủ lấy cậu.


Lâm Hy có thể cảm nhận được những chiếc chân sắc nhọn đang vuốt ve làn da của mình.


Cậu muốn né tránh, nhưng cơ thể hoàn toàn bất động.

Lớp vỏ của con quái vật bắt đầu phát sáng.


Âm thanh trở nên chói tai hơn, đôi mắt đỏ lóe lên, cái miệng phức tạp và đáng sợ kia đột nhiên mở ra, lộ ra những chiếc răng như lưỡi hái.

Đừng lại gần.


Lâm Hy muốn hét lên với con quái vật.


Nhưng nó vẫn tiến lại gần.

【M...】


Nó từ bỏ bộ phận phát âm phía sau cánh, chuyển sang sử dụng cơ quan mới phát triển, chưa thành thạo.


Cổ họng con người.


Thứ mà nó vừa moi ra từ xác chết, nuốt vào và lắp ráp vội vàng vào cơ thể mình.

Được rồi.


Nó có thể phát ra âm thanh.


Những đôi mắt đỏ đồng loạt nhìn chằm chằm vào cậu.


Và lần này, trong ánh phản chiếu từ những đôi mắt kép đó, Lâm Hy nhìn thấy khuôn mặt xanh xao… và…hình dáng hiện tại của cậu.

【Mẹ... Mẹ ơi...】


Lâm Hy nghe thấy nó gọi mình.
...
...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play