Hứa Niên Niên lườm nàng một cái, kéo cửa ghế phụ rồi lên xe.
Chính mình vừa rồi đúng là miệng hồ lô.
Hứa Như Hoa nhìn nàng đi, liền muốn mắng chửi người, quả nhiên là đồ tiện nữ nhân, nói chuyện toàn lời giả dối.
ngược lại là Lục Hoài Cẩn, đang định mở cửa ghế lái thì dừng tay, lạnh lùng nhìn Hứa Như Hoa.
Hứa Như Hoa còn muốn mở miệng mắng, nhưng chợt khựng lại. Vừa rồi, ánh mắt lạnh như băng của Lục Hoài Cẩn dọa chết người, trong tay lại có đao, nàng còn nghi ngờ liệu mình có còn mạng hay không.
Lập tức cả người đều cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Ngày hôm qua đợi nửa ngày cũng không có đợi được Hạ Thông Hạo trở về, rõ ràng nghe bọn họ nói trong điện thoại hôm nay liền trở về, khiến nàng cảm thấy rất mệt mỏi.
Hứa Niên Niên sau khi đã ngồi yên ở ghế phụ, Lục Hoài Cẩn liền khởi động xe.
Không khí nóng bức, dù đã mở cửa kính xe thông gió, trong không khí vẫn xen lẫn hơi thở nóng ẩm, khiến người ta càng thêm phiền muộn, nôn nóng.
Hứa Niên Niên cẩn thận từng li từng tí liếc qua Lục Hoài Cẩn.
Đều do chính mình đời trước lướt mạng quá lưu loát, liền cửa miệng đều cho nhớ kỹ, hiện tại xấu hổ đến mức có thể xây ra một tòa mộng ảo tòa thành.
Tâm trạng của Lục Hoài Cẩn có chút vi diệu, hắn cũng không phải là người không hiểu gì, trước kia cùng chiến hữu, bọn họ cũng hay nói đùa, vừa rồi Hứa Niên Niên nói câu kia, không đoán sai chắc là có ý đó... Hiện tại nữ sinh nói chuyện, quả thật có đủ gây chú ý.
Nhìn thấy Hứa Niên Niên vỗ nhẹ miệng mình, lại cảm thấy có chút đáng yêu.
Hắn mở miệng:
"Muốn ta giải thích một chút không?"
Nàng xem ra giống như rất tức giận, hai má đều phồng lên, giống con cá vàng phun bọt.
Hứa Niên Niên nghe xong, bị chọc cười, miệng hồ lô thì cứ miệng hồ lô, cùng Hứa Như Hoa đứng chung nói chuyện, rõ ràng hắn sai, giống như mình đang cố tình gây sự vậy.
Vốn đã chán ghét Hứa Như Hoa, từ khi biết chân tướng sự việc, nàng càng chán ghét, vừa nghĩ đến việc nàng có khả năng cùng mình chung cha khác mẹ, nàng hận không thể đem toàn bộ máu trên người đổi hết.
Tình huống này, thật giống như khuê mật đứng đội, nhưng lại không đứng về phía mình.
Lục Hoài Cẩn thấy nàng không nói gì, bèn nói tiếp:
"Ta vừa xuống xe, nàng liền muốn giữ chặt ta, ta tránh ra. Nàng nói với ta, đêm qua ngươi cùng một người nam quay về, nói đến đây, ta liền thấy ngươi đi tới."
Liếc nhìn về phía Hứa Niên Niên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của nàng tựa hồ nhiễm lên một tầng bánh tráng, lông mi rung động nhè nhẹ, rũ mắt, ngón tay có chút trắng bệch, giống như có chút xấu hổ.
Lục Hoài Cẩn quỷ thần xui khiến nói một câu:
"Ta một câu cũng không có nói với nàng."
Hứa Niên Niên nghe xong, có chút chột dạ. Ở niên đại này, nửa đêm cùng một người nam ngồi chung một chiếc xe hơi về, quả thật có chút mờ ám.
Quan trọng hơn là, nàng đi bán lương thực, vạn nhất bị Lục Hoài Cẩn điều tra ra, bản thân có hay không bị cắt thành miếng vẫn là một vấn đề.
Khẽ nắm tay thành quyền.
Lục Hoài Cẩn liếc qua nàng, không biết trong lòng nàng đang sợ điều gì.
Ánh mắt khẽ thu lại:
"Là phát sinh chuyện gì sao? Ngươi có thể gọi ta, nghe nói người nam nhân kia còn rất soái."
Hứa Niên Niên đáp nhanh:
"Là có chút soái, nhưng không phải trọng điểm, trọng điểm là hôm qua ta gặp bọn buôn người trên đường, sau đó ta cứu một cô gái, người nam kia là người nhà của cô ấy."
Lục Hoài Cẩn hơi khựng lại, lái xe chậm hơn:
"Vậy ngươi không có bị thương chứ?"
Hứa Niên Niên lắc đầu, nghĩ đến đối phương đang lái xe không thấy mình lắc đầu, lại nói thêm "Không có."
"Vậy ngươi đi ra ngoài mua đồ là chưa đủ sao?"
"Không có, ta chỉ là muốn đi dạo... Thế nhưng, ta cùng người nam kia xác thật không có gì, chỉ gặp qua một lần, tay còn chưa kéo qua."
Hứa Niên Niên cảm thấy mình bây giờ rất chật vật, giống như đang bị người bắt gian, cố tình nàng lại chẳng làm gì cả.
Cũng chỉ là cảm thấy Lục Hoài Cẩn người này cũng được, bằng không mới lười giải thích.
Lục Hoài Cẩn nghe ra nửa câu đầu của nàng là giả dối, nửa câu sau là thật.
Đột nhiên nghĩ đến tay nàng, chính mình cũng chưa từng kéo qua, hai người bọn họ cùng một đãi ngộ...
Khẽ mím môi.
"Ăn trước chút cơm đi, đồ ăn trên xe lửa không ngon."
Nói rồi liền dừng xe ở tiệm cơm quốc doanh.
Lục Hoài Cẩn đến quầy gọi hai phần bánh sủi cảo nhân thịt heo hành tây, lại gọi thêm phần rau cải chíp xào, rau trộn thịt ba chỉ.
Quay đầu lại hỏi Hứa Niên Niên:
"Ngươi còn muốn ăn gì không?"
Hứa Niên Niên nói rồi lấy ra hai đồng từ trong túi, muốn đưa cho hắn:
"Không có, đủ rồi."
Lục Hoài Cẩn nhìn nàng muốn đưa tiền cho mình, đẩy lại.
"Không cần."
Hai người vừa ngồi xuống, Lục Hoài Cẩn lại hỏi:
"Buôn người là như thế nào?"
Ánh mắt lại lần nữa lướt qua cổ tay nàng, cảm giác tinh tế như chỉ cần véo một cái liền sẽ đứt.
Hứa Niên Niên nhân cơ hội này kể lại, lại cường điệu khen ngợi dùi cui điện của hắn:
"Thật tốt, bằng không hai người bọn họ liền chạy mất."
Lục Hoài Cẩn nghe xong im lặng hai giây:
"Ta đưa cho ngươi cái đó, không phải là để ngươi bắt người xấu, mà là để bảo vệ an toàn cho ngươi. Vạn nhất nếu như đối phương có vũ khí nguy hiểm..."
Hắn là quân nhân, đả kích người xấu là nghĩa vụ không thể thoái thác, nhưng đối với một cô gái, hắn cảm thấy đối phương càng nên tạo ý thức an toàn cho bản thân.
Đối phương đã vứt người lại, hắn cảm thấy Hứa Niên Niên không cần thiết phải đuổi theo, còn lại nên giao cho cảnh sát.
Hứa Niên Niên nghe xong những lời này, không hề cảm thấy bị quở trách, ngẩng mặt lên cười nói; "Bởi vì trong tay ta có dùi cui điện ngươi đưa, ta mới dám động thủ, bằng không ta mới không dám."
Lục Hoài Cẩn gật đầu, dường như vô tình hỏi:
"Người nam nhân kia cùng người ngươi cứu có quan hệ như thế nào?"
"Anh chồng của cô ấy," Hứa Niên Niên bổ sung thêm, "Bọn họ mời ta ăn một bữa cơm, cho nên tốn chút thời gian, muộn đến ban đêm."
Lục Hoài Cẩn hơi nhíu mày, vậy thì hẳn là phải cùng nhau đưa về.
"Nhường một chút, sủi cảo tới" Người phục vụ cất tiếng, đánh gãy cuộc nói chuyện của hai người.
Hứa Niên Niên nhìn mâm sủi cảo tròn trịa trước mặt, cảm thấy người thời nay thật thà, bưng đĩa lên. "Ta ăn không hết, ta có thể chia lại cho ngươi một ít được không?"
Nàng có chút do dự, quan hệ của hai người không biết đã đến mức có thể chia đồ ăn hay chưa.
Lục Hoài Cẩn đẩy đĩa của mình về phía nàng:
"Có thể."
Lục Hoài Cẩn nhìn nàng gắp sủi cảo, liền phát hiện tóc nàng hình như ngắn hơn một chút, tóc rất đen, đôi mắt ánh lên vẻ long lanh, mọng nước.
Mặc trên người chiếc áo sơ mi màu xanh quân đội, nửa tay, hôm qua bọn họ đã mua một lần.
Trước kia ở quân doanh, rất nhiều nữ binh cũng mặc như vậy, nhưng hắn lần đầu tiên cảm thấy trang phục này rất dễ khiến người khác chú ý, cánh tay nàng rất trắng, chỉ là trông có vẻ quá nhỏ.
Thấy nàng chia hơn một nửa vẫn chưa đủ, vẫn còn gắp thêm, hắn liền chạm vào cổ tay nàng, ý bảo dừng lại:
"Đừng chia nữa, ngươi quá gầy, ăn nhiều một chút."
Nói xong, cũng kéo đĩa của mình về, giả vờ trấn tĩnh nhét một cái sủi cảo vào miệng.
Không ngờ lúc này vỏ bánh mỏng, nhân bánh đầy đặn, cắn một cái, nước dùng liền bùng nổ trong khoang miệng. Không còn nghi ngờ gì, nếu đổi lại là bột mì trong không gian của mình, chắc chắn sẽ ngon hơn nhiều.
Bị hương vị của sủi cảo cuốn hút, nàng thỏa mãn, ăn từng miếng nhỏ...

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play