Người bán hàng gục đầu xuống, im lặng, đã đủ mất mặt rồi, còn không biết sau này các chị em của nàng sẽ nhìn nàng thế nào.
xin lỗi ư? Đời này sẽ không bao giờ.
Lục Hoài Cẩn giữ chặt Hứa Niên Niên đi xuống lầu.
Hứa Niên Niên không hiểu vì sao muốn đem mình ném đi, cũng không lên tiếng.
Người bán hàng phía sau nhẹ nhàng thở ra, thầm nghĩ không xin lỗi thì bọn họ cũng sẽ không làm gì được mình, mấy chuyện này các nàng đều đã thấy nhiều.
Lục Hoài Cẩn mang theo Hứa Niên Niên đi lên tầng một, đi ngang qua quầy đồng hồ liền dừng lại:
"Ngươi chọn một, chờ ta ở đây."
Nói xong liền tự mình lên lầu.
Hứa Niên Niên ngoan ngoãn đứng ở chỗ cũ, nhìn về phía quầy đồng hồ hiệu Hoa Mai bên cạnh.
Đây là một trong ba món đồ lớn thời bấy giờ, đồng hồ vẫn rất cần thiết, đặc biệt đến nơi khác thì không giống như ở thủ đô, dễ bán hơn.
Nàng chọn một chiếc đồng hồ dây bạc, đeo lên tay rất là đẹp mắt.
Lúc này, nam nhân cũng quay về rồi, nhìn nàng thích chiếc đồng hồ kia, từ trong túi lấy ra một hai tờ "đại đoàn kết", còn có một tờ phiếu công nghiệp, đưa cho người bán hàng.
Hứa Niên Niên lén lút liếc nhìn chiếc đồng hồ nam bên cạnh.
Đang định rời đi, người bán hàng lúc nãy ở trên lầu đã chạy xuống, lần này lao thẳng đến Hứa Niên Niên cúi gập người 90 độ:
"Thật xin lỗi, đều là lỗi của ta."
Trong giọng nói tràn đầy hoảng sợ.
Hứa Niên Niên quay đầu nhìn về phía nam nhân:
"Ngươi đánh nàng?"
Lục Hoài Cẩn khóe miệng co giật một chút:
"Không có."
Người bán hàng đã muốn khóc:
"Ta không thể mất công việc, ngươi tha cho ta đi."
Hứa Niên Niên không phải thánh mẫu, nhưng cũng không ác độc:
"Vậy ngươi gọi mấy người chị em kia của ngươi cùng nhau đến xin lỗi ta là được."
Người như thế khiến nàng mất mặt, cũng giống như đào tim nàng, khó chịu vô cùng.
Chỉ thấy sắc mặt người bán hàng lúc đỏ lúc trắng, không còn vẻ kiêu ngạo thường ngày.
Xử lý xong chuyện này, nam nhân lại mang Hứa Niên Niên đi một chuyến đến cung tiêu xã, đem tất cả những đồ có thể chuẩn bị đều mua hết, còn cố ý mua một cái đèn pin ống chiếu lên chói mù mắt người.
Bởi vì xuống nông thôn mấy tháng, chăn bông loại đồ dùng mùa đông Lục Hoài Cẩn đều không cho nàng mua.
Thế nhưng ga giường, vỏ chăn mới đều mua hai bộ, cái thời đại này nhà ai lại nỡ mua như vậy chứ, người bán hàng nhìn mà líu cả lưỡi.
Người bán hàng lần trước thu hai viên kẹo sữa Đại Bạch Thỏ cũng nhận ra Hứa Niên Niên, càng nhìn thấy Lục Hoài Cẩn mặc một thân quân trang.
Nàng trước đó đem chuyện này nói với mẹ, mẹ nàng còn mắng nàng bị lừa.
Chậc chậc, hiện tại vả mặt chưa, đối tượng của tiểu đồng chí này đúng thật là một quân nhân.
Mang theo hòm đồ chuẩn bị kỹ càng, cả hai thắng lợi trở về.
Trên xe, Hoài Cẩn đem địa chỉ nhà cũ của Lục gia nói cho nàng, nếu như có chuyện gì, cũng có thể đến nhà cũ viết thư.
Lục Hoài Cẩn lại nói:
"Ta đã sớm nhờ người chào hỏi với trưởng thôn bên kia rồi, bọn họ cũng sẽ chiếu cố ngươi nhiều hơn một chút."
Rõ ràng nghe vào tai rất ân cần, chu đáo, nhưng biểu tình trên mặt hắn lại khiến nàng cảm thấy, hắn bất quá chỉ là đang hoàn thành nhiệm vụ, ai bảo hắn là con dâu của nàng, đây đều là những đãi ngộ nên có.
Sau khi xe dừng lại, Lục Hoài Cẩn mở cốp xe, cùng nàng đem đồ vật hôm nay mua về.
"Ngày mai ta đón ngươi đi trạm xe lửa."
Vừa định đặt đồ xuống.
"Đợi đã."
Hứa Niên Niên vội vàng gọi hắn lại, nhìn trên mặt hắn vì trời nóng, dọn đồ mà đổ mồ hôi, cánh tay cũng hơi phồng lên, lộ ra đường cong cơ bắp.
Lục Hoài Cẩn buông tay, dừng lại:
"Sao vậy?"
"Ta ngâm trước một bình rượu thuốc, ngươi giúp ta mang về cho bá phụ."
Nói xong liền chạy chậm vào phòng, từ trong không gian lấy ra bình rượu đã ngâm sẵn.
Lục Hoài Cẩn vừa thấy bao bì liền nhíu mày, Mao Đài đương nhiên hắn nhận ra, một tiểu cô nương sao lại mua Mao Đài?
Hứa Niên Niên đem bình Mao Đài trong tay đưa cho Lục Hoài Cẩn, đây chính là rượu thuốc nàng rút từ trong không gian, ngâm từ cây nhân sâm quý hiếm kia.
nhổ ra còn phải cẩn thận từng li từng tí.
"Cho bá phụ uống, có thể cường thân kiện thể, bên trong dùng nhân sâm ta cùng bạn học nhổ được trên núi, bất quá kích thước không lớn, ngươi cũng đừng ghét bỏ."
Lục Hoài Cẩn vội đẩy về:
"Như vậy sao được?"
Hứa Niên Niên đẩy mạnh trở lại:
"Ta muốn ngươi nhiều đồ như vậy, nào là dùi cui điện, quần áo, đồng hồ, cái này không phải đưa cho ngươi, là cho bá phụ, nếu hắn uống có hiệu quả, tối nay ta lại tiếp tục ngâm cho hắn."
Lục Hoài Cẩn đi về phía nàng, đẩy tay không được, đại khái đoán được, bất quá chỉ là nữ hài tử da mặt mỏng, người khác kết hôn đều có của hồi môn, mình không có, cảm thấy có chút mất mặt thôi.
Bọn họ ở bên ngoài nói chuyện hồi lâu, đã có người nhìn lại.
Lục Hoài Cẩn dứt khoát nhận lấy:
"Được, ta thay ba ta cảm ơn ngươi."
Thấy mọi người xúm lại muốn chào hỏi Lục Hoài Cẩn, Hứa Niên Niên nhẹ nhàng đẩy cánh tay hắn:
"Vậy ngươi trên đường lái xe chậm một chút."
Đem rượu này đưa ra ngoài, nàng cảm giác mình có chút keo kiệt, cho Lục phụ, theo lý mà nói thì Lục mẫu cũng nên có phần, cố tình nàng lại đang viêm màng túi, cũng không thể đưa hai cái bánh bao lớn trở về được?
Trái cây trong không gian gì đó đều chưa chín.
Lục Hoài Cẩn nhìn cánh tay mình bị đẩy, chỉ cảm thấy chỗ đó còn lưu lại hơi ấm, trừ lúc cùng nữ binh đánh nhau, đây là lần đầu tiên bị nữ sinh đẩy.
Dọc đường, hắn lái xe rất nhanh, vào phòng đem rượu ném cho cha hắn:
"Hứa Niên Niên đưa cho cha."
Lục mẫu mắt tinh, vừa thấy là rượu Mao Đài liền muốn cất đi:
"Con ít uống rượu thôi, cái này mẹ sẽ giữ lại cho con, có việc vui gì thì hãy uống, Niên Niên thật cam lòng mua Mao Đài."
Lục Hoài Cẩn liếc nhìn Lục mẫu muốn lấy bình rượu đi:
"Nàng nói là rượu thuốc, có thể cường thân kiện thể."
Lục phụ vừa nghe, nguyên bản muốn buông tay, lại siết chặt:
"Con dâu hiếu kính ta, ta phải nếm thử xem mùi vị thế nào."
Nói xong liền đi lấy ly rượu nhỏ của mình, bất quá bị Lục mẫu nhìn chằm chằm, cho dù là rượu thuốc, hắn cũng chỉ dám nếm thử hương vị, uống một ly nhỏ.
Táp lưỡi một cái, xuyên qua miệng bình, hắn nhìn thấy nhân sâm:
"Mùi vị không tệ, đúng là rượu Mao Đài, ngâm bên trong còn có nhân sâm nữa."
Uống một ly, cảm giác toàn thân ấm áp, mệt mỏi trên người cũng giảm đi vài phần.
Đặc biệt, hôm nay lúc chạng vạng, thời tiết có chút âm u, bệnh cũ của hắn lại tái phát, bây giờ còn thấy không đau nữa.
Lại cảm thán một câu:
"Ta cảm thấy chân ta thư thái hơn nhiều."
Lục mẫu cầm bình rượu, đang định đặt vào trong tủ, lập tức tức giận nói:
"Cha nói được hay thật, rượu này hôm nay cha không được uống."
Mỗi lần đều kiếm cớ để uống nhiều rượu.
Lục phụ đặt tay lên đầu gối xoa bóp, giống như không phải là ảo giác, sao hắn lại có cảm giác như mình đang lừa nàng vậy?
Hắn cũng bất mãn hừ một tiếng.
Bất quá chính mình cũng bắt đầu hoài nghi.
Hứa gia buổi tối lúc ăn cơm tâm trạng rất xuống dốc. Hứa Như Hoa buổi chiều lại đi tìm Hạ mẫu, còn cố ý mua hai cân trứng gà bánh ngọt, kết quả bị người ta hất nghiêng xuống đất, tim nàng như rỉ máu.
Kết quả Hạ mẫu còn luôn mồm nói:
"Vốn dĩ ta buổi sáng định gửi thư báo tin rồi, giờ ta muốn gọi điện thoại!"

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play