Hứa Niên Niên không có bất kỳ ý kiến gì về việc nhận nuôi con của liệt sĩ.
Nàng có một loại cảm giác sùng bái đối với liệt sĩ, nếu không có bọn họ, đã không có được sự phồn vinh phú cường của Trung Hoa trong mấy chục năm tương lai.
Bất quá nàng cũng muốn giới thiệu một chút về bản thân:
"Tình huống của ta, không biết ngươi hiểu được bao nhiêu, ta học đến Cao trung năm hai, hiện tại không có công việc."
"Kết hôn, ta cũng không có yêu cầu gì, chỉ cần không can thiệp vào quyết định trong cuộc sống của ta là được; tỷ như tương lai khi nào ta muốn đi học, muốn làm việc vân vân."
"Trọng điểm là tiền lương đều phải nộp lên."
Không được vô duyên vô cớ giúp người khác trông trẻ, nếu không có trẻ con, nàng có thể sẽ không cần đến tiền lương, nhưng nếu có, tiền lương nhất định phải nộp lên, nàng cũng không phải bảo mẫu miễn phí.
Lục Hoài Cẩn gật đầu đồng ý:
"Chuyện này không có vấn đề, bất quá tính tình của bọn trẻ có chút ít nói, cho nên có thể cho bọn hắn một quá trình thích ứng, trong vòng một năm tới không cần con được không?"
Hắn bình thường không hút thuốc, không uống rượu, ngẫu nhiên cùng chiến hữu ở cùng một chỗ mới uống một chút, trong quân doanh lại không cần dùng đến những khoản chi tiêu khác, ba mẹ cũng không cần hắn gửi tiền về nhà.
Đem tiền giao cho nàng, đây đều là điều đương nhiên.
Còn về yêu cầu trong vòng một năm không cần con, nói thật, hắn cũng biết có chút gượng ép.
Nếu nàng không đồng ý, chính mình cũng sẽ tôn trọng ý tưởng của nàng.
Thời khắc này Lục Hoài Cẩn còn không biết rằng, bởi vì câu nói này, hắn về sau sẽ có rất nhiều đêm khuya trằn trọc khó ngủ, tim gan cồn cào.
Hứa Niên Niên đương nhiên đồng ý, nàng không quá tin tưởng vào việc cưới chui, năm nay vừa lúc có thể khảo sát đối phương trên các phương diện khác, nếu là về sau tình cảm phát triển tốt, thì sinh mấy đứa.
Nếu là không tốt, đợi vừa khôi phục kỳ thi đại học, nàng liền ly hôn chạy trốn thật xa.
Gả cho hắn, ngay từ đầu xuất phát điểm của mình quả thật cũng không đơn thuần.
Lục Hoài Cẩn lại nói:
"Nếu như vậy, giữa chúng ta xem như quyết định, lễ hỏi gì đó nếu có nhu cầu đều có thể nói với ta."
Nhắc tới tiền, Hứa Niên Niên liền tỉnh táo lại:
"Được, lễ hỏi gì đó, ta hi vọng làm phiền anh trực tiếp đưa tận tay ta, còn về ba món đồ lớn, nếu muốn tùy quân thì đến đó lại mua."
Nếu để cho Hứa phụ, nhất định là cho tên nhóc Diệu Tổ kia giữ, hơn nữa đối với Hứa phụ, nàng luôn có một loại cảm giác không tín nhiệm khó hiểu.
Mấy năm nay ở ngoài mặt, mẹ kế đối xử với Hứa Niên Niên vẫn tốt, nhưng ngấm ngầm, đồ ăn ngon đều cho con mình ăn hết.
thiệt thòi cho nguyên chủ còn coi mẹ kế là người tốt, nếu không phải có khuôn mặt ưa nhìn, sớm đã bị ăn đến không còn chết.
Bi kịch đời trước cũng đều do bọn họ tạo thành, trước hôn nhân không biết bọn họ có biết Lý Cường là kẻ cuồng bạo lực gia đình hay không.
Thế nhưng sau khi kết hôn lại biết rõ.
Hứa Niên Niên kéo lê thân thể ốm đau đến Hứa gia, vén quần áo lên cho bọn hắn xem miệng vết thương.
Thế nhưng người Hứa gia thì sao, Hứa phụ, Hứa Tú Hồng, Hứa tiểu đệ đều bởi vì nàng gả cho Lý Cường mà được lợi, chỉ cần không đánh chết thì nhất định là giúp bên kia nói chuyện.
"Nhà nào mà chồng không đánh vợ chứ, cũng chính là cha ngươi chiều chuộng ngươi quá."
"Đúng vậy, ngươi dỗ dành hắn nhiều vào, hắn còn có thể đánh ngươi hay sao?"
"Đàn ông đều như nhau cả, ngươi ly hôn thì còn ai thèm lấy ngươi."
Cứ như thế vài lần, nguyên chủ cũng từ bỏ ý định về Hứa gia tố khổ.
ngược lại, Hứa Như Hoa sau này gây dựng sự nghiệp thành công, dẫn theo Hà Thông Hạo trở về, nhìn bộ dạng thảm trạng của nguyên chủ, rơi hai giọt nước mắt.
Chỉ như vậy thôi, nguyên chủ dưới loại áp bách này, cũng không sống được mấy năm liền hương tiêu ngọc vẫn.
Đương nhiên Lý Cường lại tống tiền nhà nguyên chủ một khoản.
Bị hút cạn máu, vắt kiệt giá trị cuối cùng vẫn chưa đủ.
Hậu kỳ Hứa Như Hoa còn dựa vào nguyên chủ để làm quen với lão đại.
Trò chuyện, Lục Hoài Cẩn thấy sự tình đã nói không sai biệt lắm, dẫn nàng ra khỏi khu trung tâm thương mại:
"Ta đưa ngươi về."
Hứa Niên Niên. . .
Thật ra cũng không muốn mua đồ, thế nhưng đều đã vào đây rồi, lại còn đính hôn, có phải hay không nếu không mua thì không thích hợp?
Hiển nhiên người đàn ông thẳng thắn Lục Hoài Cẩn không có nghĩ đến vấn đề này.
Cũng may, Lục Hoài Cẩn lần này lái xe tới, là một chiếc xe Jeep quân dụng, nhìn qua vừa uy phong lại đẹp trai.
Vừa ngồi lên xe hơi nhỏ, tâm tình thất lạc vừa rồi, trong nháy mắt liền tốt lên.
Như vậy không cần phải ngửi những mùi vị kỳ quái nữa.
Lục Hoài Cẩn lái xe rất ổn, giống như con người hắn vậy, nhìn qua liền thấy trầm ổn.
Đi đến cửa đại viện, Lục Hoài Cẩn để nàng xuống xe rồi nói:
"Ta hôm nay trở về liền nói với người nhà ta, nhanh thì trưa mai liền đến tìm ngươi được không?"
Hứa Niên Niên không nghĩ đến đại sự hôn nhân cả hai đời, vậy mà chỉ trong vài giờ đã xong, tính toán cẩn thận thì hai người bọn họ nói chuyện với nhau còn chưa được hai giờ.
Thật đúng là nhân sinh như giấc mộng.
Hứa Niên Niên hướng hắn xua tay, đang muốn rời đi, liền bị Lục Hoài Cẩn gọi lại:
"Những thứ này cho ngươi."
Trong tay hắn là một xấp tiền lớn, bên trong xen lẫn chút ngân phiếu.
Hứa Niên Niên không nghĩ đến người đàn ông này lại chu đáo như thế, vừa rồi không ở khu trung tâm thương mại mua đồ còn tưởng hắn ki bo, vậy mà trực tiếp đưa tiền.
Ai mà không thích hơi tiền này chứ, xin hãy dùng tiền đập chết nàng đi.
Bất quá ngoài mặt nàng vẫn làm bộ nghi hoặc:
"Đây là?"
Lục Hoài Cẩn nói:
"Tiền tiêu vặt."
Vừa rồi nghe nàng nói đem lễ hỏi cho nàng, chắc hẳn mấy năm nay, ở Hứa gia sống cũng không thoải mái.
Hứa Niên Niên nghĩ thầm còn chưa kết hôn đã giao tiền tiêu vặt, người đàn ông này rất được nha.
"Cảm ơn, vậy ta vào trước đây."
Nếu đã quyết định, nàng đi ngang qua nhà Lưu thẩm, mang theo hai cân gạo, đi vào:
"Lưu thẩm, thật là phiền toái cho ngài giới thiệu đối tượng, những ngày sau đó ta không có tin tức, là vì đã gặp người thích hợp."
Nói xong liền nhét gạo vào trong tay Lưu thẩm.
Buổi tối khi Lưu thẩm đang ăn cơm thơm nức, tiểu nhi tử nói:
"Mẹ, mẹ giới thiệu cho nàng thành công rồi sao?"
Nói đến cái này Lưu thẩm liền bắt đầu khen Hứa Niên Niên:
"Đứa bé kia thật là một đứa trẻ tốt, mẹ kế của nó là một mụ dạ xoa độc ác, nhất định là ở sau lưng giở trò hãm hại nó, bằng không Tiểu Hứa sao thanh danh lại kém như vậy được?"
Ăn cơm do Tiểu Hứa đưa tới, những người khác sôi nổi phụ họa, chờ ngày mai bọn hắn liền đi ra thay Tiểu Hứa làm sáng tỏ mọi việc.
Bữa cơm này, mọi người ăn mà trong lòng đầy căm phẫn.
Hứa Niên Niên giải quyết xong một chuyện lớn, tâm tình rất tốt, nhàn nhã đi vào trong nhà.
Trên đường còn gặp mấy thím không đi làm khen nàng trưởng thành xinh đẹp, nàng cũng cười chào hỏi mọi người.
Chờ nàng vừa đi, các thím lại xúm lại một chỗ bắt đầu bàn tán:
"Niên Niên này nhìn qua lại đẹp hơn rồi, càng lớn càng dễ nhìn."
"Dù có đẹp hơn, nhà ta cũng không muốn, thanh danh chậc chậc."
"Nhưng mà nhìn cũng không giống như lời đồn a..."
Lúc Hứa Niên Niên về đến nhà mới hơn ba giờ, trong nhà còn không có người.
Chạy bên ngoài cả một ngày, trên người sớm đã toát mồ hôi, nàng vào không gian tắm một cái cho đã đời, rồi giặt quần áo.
xuyên qua bàn tay nhìn xem mặt trời phía ngoài, chỉ cảm thấy hết thảy đều đã chuyển biến tốt đẹp.
Nằm trên giường, rồi ngủ thiếp đi.
Tỉnh lại lần nữa, nghe thấy bên ngoài có tiếng động, lát sau, có người vào phòng bếp, chắc là Hứa Tú Hồng.
Chỉ một lát sau cửa lại mở, lần này nghe tiếng bước chân hẳn là Hứa phụ và Hứa tiểu đệ.
Lại đợi một giờ, bên ngoài đã làm cơm xong, Hứa Như Hoa vẫn chưa trở lại.
Hứa Tú Hồng nói với Hứa phụ:
"Ngươi có muốn đi tìm Như Hoa một chút không?"
Hứa phụ nhìn bên ngoài trời còn sáng:
"Tìm cái gì mà tìm, ban ngày ban mặt có thể xảy ra chuyện gì?"
Vừa dứt lời, liền nghe thấy tiếng động ở cửa.
Hứa Tú Hồng bước lên trước mở cửa, kêu lên kinh ngạc:
"Ái chà chà, ngươi đây là bị ai đánh vậy?"

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play