Mẹ hắn cũng không hiểu hắn, hắn chỉ thích mỹ nữ thôi, tại sao lại tìm cho hắn loại hình có tri thức, hiểu lễ nghĩa.
Hứa Niên Niên đã đồng ý hẹn hò với bản thân, còn tới cùng người khác hẹn hò, thật là không thể nhịn, hoàn toàn quên mất chính mình cũng đang làm chuyện này.
Không nén được lửa giận trong nội tâm, mặc kệ đối diện người phụ nữ đang hẹn hò cùng hắn.
Một bước dài vọt thẳng đến trước mặt Hứa Niên Niên, biết rõ còn cố hỏi:
"Niên Niên, sao em lại ở đây?"
Hứa Niên Niên thông qua ký ức tìm tòi một chút, thì ra là Lý Cường, nàng bĩu môi:
"Cùng bạn bè ăn cơm."
Lý Cường nhìn Tạ Dương mặc một thân quân trang, để đầu húi cua.
Tuy rằng bộ quân trang kia làm hắn sợ hãi, thế nhưng trên người đối phương đang phóng thích thiện ý, cho nên hắn cũng không coi ra gì.
Chắc hẳn cũng là một người tới hẹn hò cùng nàng, mình lại xếp sau những người khác, hắn rất không vui, nếu như vậy, hắn liền ngồi xuống thôi.
Làm lính khẳng định không có tiền bằng nhà mình, nói không chừng Hứa Niên Niên còn phải cùng đối phương ở riêng hai nơi, khẳng định không tốt bằng ở cùng mình.
Hắn rất tự tin.
"Vậy em ở đây vừa lúc, buổi tối không cần phải đến xem mắt nữa, hai chúng ta bây giờ liền xem mắt luôn."
Hứa Niên Niên mắt đều trợn to, hoài nghi những lời lẽ vô sỉ mặt dày này, làm thế nào từ trong miệng hắn nói ra được.
Mấu chốt trên mặt hắn còn chững chạc đàng hoàng, không biết thật đúng là tưởng là mình đã đồng ý hẹn hò cùng hắn.
Tức đến bật cười, cũng không để ý đến Tạ Dương có ở đây, chính là một trận phát ra:
"Ta nói ngươi nói nhảm nhí gì vậy? Ta khi nào đồng ý hẹn hò cùng ngươi, cho dù trên thế giới này đàn ông đều chết sạch, ta cũng sẽ không hẹn hò cùng ngươi."
Lý Cường từ nhỏ đến lớn đều là được người khác dỗ dành, lần đầu tiên bị người khác hạ nhục như thế, nhất là trước mặt người đàn ông khác, điều này làm cho hắn cảm thấy vô cùng mất mặt, toàn bộ mặt cũng bắt đầu kéo dài.
Nắm tay cũng nắm chặt, có một nháy mắt hắn là nghĩ đánh đi lên, thế nhưng nàng không phải là con dâu mình, mình không thể đánh, chờ, đợi khi nào biến nàng thành con dâu của mình, sẽ từ từ đánh.
Hắn hít một hơi thật sâu:
"Em nói gì vậy, chúng ta tối hôm nay không phải hẹn xem mắt sao, a, có phải hay không em vì cái tên này nên giả bộ không đồng ý ta? Em chọn trúng tên này?"
Hứa Niên Niên triệt để lạnh mặt, muốn động thủ đánh người.
Lý Cường không để ý tới Hứa Niên Niên nữa, hắn cảm thấy trọng điểm là người đàn ông bên cạnh nàng:
"Huynh đệ, nàng là phụ nữ của ta, đã hiểu thì nên đi sớm một chút, ba ta là xưởng trưởng."
Biểu tình của Tạ Dương từ lúc mới bắt đầu mỉm cười, đến sau này mặt không biểu tình, cuối cùng trên mặt đã mang theo sát khí.
Đi lên chiến trường giết qua địch, sau khi nam nhân trầm mặt xuống, ánh mắt liền không giống người thường.
Lý Cường bị dọa, toàn thân khẽ run, nhưng nháy mắt sau đó liền cười, đừng tưởng rằng hắn không biết, xuyên bộ quần áo này, liền quyết định đối phương không thể đánh hắn.
Hắn có thể tùy tiện nói, ánh mắt lại về đến trên người Hứa Niên Niên.
Hứa Niên Niên trực tiếp cầm ấm trà, hắt lên đầu hắn: "Lần này, ngươi đã tỉnh táo chưa? Ai nói với ngươi ta muốn hẹn hò với ngươi, chúng ta đã rất lâu chưa từng gặp nhau rồi."
Lý Cường lấy tay sờ sờ nước trà trên mặt:
"Chị ngươi nói a, ngươi vậy mà còn dám hắt nước ta."
Nói xong, cũng không muốn thương hương tiếc ngọc, cầm lấy ly trà trước mặt Tạ Dương, định hắt qua, lại bị Tạ Dương bắt được tay, tay kia tựa như cái kìm sắt, chặt chẽ bắt lấy hắn, khiến hắn không thể nhúc nhích.
phẫn nộ khiến Lý Cường nổi điên, hắn hét lớn một tiếng:
"Ngươi cái đồ tiểu tiện nhân, có người chống lưng liền quên ta."
Những người chung quanh sôi nổi ném đến cho Hứa Niên Niên ánh mắt khác thường, chung quanh dần dần bắt đầu nghị luận ầm ĩ, niên đại này, xinh đẹp không đứng đắn là một cái nguyên tội.
Chỉ cần có một ít chuyện bát quái, liền có thể đưa ý nghĩ của bọn họ mang lệch đi.
Tạ Dương lại dùng một tay che miệng hắn, nếu như không xuyên bộ quần áo này, thật muốn dùng tất thối nhét vào.
Ba người cãi nhau, khiến cho người tham gia tiệc cưới sôi nổi quay đầu nhìn lại.
Lục mẫu đá Lục Hoài Cẩn đang cúi đầu ăn cơm một cước:
"Ăn ăn ăn, con chỉ biết ăn thôi, con xem bên kia có phải là Niên Niên muội muội của con không?"
Lục Hoài Cẩn dừng đôi đũa trong tay, vừa rồi hắn đã thấy Tạ Dương đang cãi nhau cùng người khác, chính là do vấn đề phương hướng, không thấy rõ đối diện là ai, bất quá chuyện nhỏ nhặt này hắn hẳn là có thể xử lý, hắn liền không quan tâm nữa.
"Hứa Niên Niên?"
Lục mẫu gật đầu:
"Đúng vậy, đã bảy, tám năm không gặp, không nghĩ đến thật sự đã thành đại cô nương, con mau qua đó xem."
Lục Hoài Cẩn sửa sang lại quần áo, đứng dậy đi về phía đó.
Đến gần, liền nghe thấy âm thanh Hứa Niên Niên vang dội, mạnh mẽ, đang mắng người:
"Ngươi đúng là đồ ngu, lời Hứa Như Hoa mà ngươi cũng tin, nếu như nàng ta có ranh giới đạo đức cuối cùng, sẽ không đi quyến rũ bạn trai của muội muội, đầu óc của ngươi có phải hay không bị lừa đá qua a, ngươi ngược lại đi hỏi Hứa Như Hoa xem ta có hay không đồng ý hôm nay cùng ngươi xem mắt."
Lý Cường bị chửi, lửa giận muốn phá tan thiên linh cái, mặt nghẹn đến mức đỏ bừng.
Cố tình bị Tạ Dương chặt chẽ khống chế, không thể động đậy.
Tạ Dương có chút kinh ngạc với những lời này của Hứa Niên Niên, nổi giận so với vừa nãy còn sinh động hơn một chút.
Hứa Niên Niên miệng vẫn còn lải nhải không ngừng, hôm nay đều tại hắn, làm cho mình bị những ánh mắt không hiểu thấu nhìn chằm chằm.
Lý Cường mạch máu muốn nổ tung, da mặt tím lại, tâm tình muốn nổi điên, khiến hắn nhấc chân, đá vào bàn trước mặt.
Còn chưa kịp đá, trước mắt liền hiện lên một cái bóng, liền bị ấn xuống bàn.
Hứa Niên Niên nhìn nam nhân trước mắt, đột nhiên lại không mắng ra được.
Vừa rồi dứt khoát lưu loát mắng chửi người, là bởi vì xung quanh không có ai mình quan tâm, không cần phải giữ hình tượng, còn bây giờ thì cổ họng tựa như bị câm vậy.
Nam nhân trước mắt, mày kiếm, mắt sáng, mặc một thân thường phục phổ thông, lại có thể toát ra khí tràng không như người thường, ngay cả cái cằm cũng lộ ra vẻ tự phụ.
Diện mạo này xác thật rất hợp nhãn duyên của nàng.
Tạ Dương ở vừa rồi, lúc Lục Hoài Cẩn ra tay, đã lui sang một bên.
Lúc này hướng Lục Hoài Cẩn làm một quân lễ:
"Cảm ơn Lục đoàn."
Lục Hoài Cẩn khóa chặt hai tay Lý Cường, ngước mắt nhìn Hứa Niên Niên.
Lại liếc nhìn thủ hạ:
"Hôm nay cậu tới đây làm gì?"
"Cùng bạn ăn một bữa cơm."
Sự tình không thành, Tạ Dương vẫn phải khiêm tốn một chút.
Hứa Niên Niên tim hẫng một nhịp, Hoài Cẩn, lại là đoàn trưởng...
Chờ một chút, không phải là Lục Hoài Cẩn chứ?
Này xuất hiện có chút xấu hổ.
Cố tình nháy mắt sau đó, lại có một chuyện càng làm cho nàng lúng túng hơn xảy ra, Tạ Dương giới thiệu một chút:
"Đây là Lục đoàn của chúng tôi, còn đây là Hứa Niên Niên, bạn tôi."
Hứa Niên Niên lúng túng cười với Lục Hoài Cẩn:
"Thật là trùng hợp."
Lục Hoài Cẩn đáp một tiếng:
"xác thật rất khéo, tôi đi đem hắn xử lý sạch sẽ."
xách Lý Cường như xách gà con, ôm đi ra ngoài.
Tạ Dương cùng Hứa Niên Niên đang muốn đi ra, liền bị người phục vụ ngăn lại.
Lúc này, người phục vụ thấy người đã rời đi, liền vội vàng mang đồ ăn lên, mặc kệ bọn họ đánh nhau hay không đánh nhau, đồ ăn đã gọi thì không thể trả lại.
Tiệm cơm đã thu tiền, giờ đồ ăn lại lên đủ, liền không liên quan đến bọn họ nữa rồi.
Nháy mắt, một bàn đồ ăn được đặt đầy bàn.
Hứa Niên Niên có chút đứng ngồi không yên ở tiệm cơm, thấp thỏm hỏi:
"Xử lý sạch sẽ là có ý gì a?"