"Muội tử, lại đến nữa à, lần này có bao nhiêu?"
"Gạo 30 cân, bột mì 40 cân, gạo kê 10 cân."
"Tốt, ta lấy hết."
Vương thẩm dứt khoát, lưu loát gói lại, vốn là không cần nhiều lương thực như thế, nhưng hiện tại lương thực khan hiếm, mỗi lần phát phiếu lĩnh lương thực, cửa hàng cung tiêu đều xếp thành hàng dài, sợ không đến lượt mình.
Mấu chốt là nàng cũng chưa từng ăn loại lương thực nào ngon như vậy, có đồ tốt liền không nhịn được chia cho ba mẹ mình, cha mẹ chồng, nhi tử, khuê nữ mỗi nhà một ít.
Lần trước mua cũng chỉ tích trữ được một chút, tiểu cô nương lần sau không biết khi nào mới có thể đến, đương nhiên nàng phải nắm lấy cơ hội.
Hai người nhanh chóng hoàn thành giao dịch, Hứa Niên Niên cầm tiền kiếm được đi ra khỏi xưởng thép.
Muốn phát triển bền vững, mình phải kiếm chút tiền, liền vào chợ đen.
Nhanh chóng nhìn lướt qua chợ đen vài lần, bán chạy nhất là bột mì, gạo loại này lương thực chính, tiếp theo là thịt.
Còn những đồ vật vụn vặt khác, đều bán tương đối chậm.
Nàng nhanh chóng đi đến một chỗ bán gà con, bảo chủ quán chọn lấy một con gà trống, một con gà mái, hai con gà vóc dáng còn rất nhỏ, thoạt nhìn lông xù rất đáng yêu.
Vốn là muốn đặt tên cho chúng, nhưng có tên rồi có lẽ đến lúc đó sẽ luyến tiếc ăn, vẫn là bớt đi thao tác này.
Nàng cầm hai con gà con muốn đi ra chợ đen, nào ngờ, đi ngang qua một cái sạp, cổ tay đột nhiên hơi nóng lên.
Mang theo hiếu kỳ, nàng tiến lên phía trước, muốn len lén nhìn xem đối phương bán cái gì.
Khuôn mặt tiều tụy, người đàn ông trung niên đột nhiên thấy một tiểu cô nương xinh đẹp đến gần, vội vàng vén một góc bao lên, lộ ra đồ vật bên trong.
Hứa Niên Niên cẩn thận dò đầu, vừa thấy, hàng gia truyền của người ta a, là ngọc thạch chất lượng rất tốt.
Dù sao hiện tại thứ này là không đáng giá.
Nàng phát hiện càng đến gần, nhiệt độ cổ tay nàng càng tăng cao, cũng may không đến mức nóng.
Người đàn ông trung niên thanh âm rất thấp, chỉ có trong ánh mắt lộ ra một tia khẩn cầu:
"Con ta mới sinh ra, vợ ta dinh dưỡng không đủ, hai người đều không có gì ăn, ta liền nghĩ lấy thứ này có thể hay không đổi chút đồ ăn."
Hắn tuổi đã cao còn ra bán thảm, thật sự có chút xấu hổ, nhưng hài tử sinh non đã tiêu hết toàn bộ tiền tiết kiệm trong nhà, nhìn xem hài tử trong tay bị đói đến mức phát ra tiếng khóc như mèo.
Tim của hắn đều lạnh ngắt, hôm nay cầm vật gia truyền đến chợ đen, kết quả cả buổi sáng đều không ai hỏi thăm, hắn vốn đã mất hết hy vọng.
Ai ngờ có người hứng thú, hắn liền muốn nắm lấy cơ hội, bán thảm xấu hổ khiến hắn cúi đầu càng thấp hơn.
Chỉ cần cố gắng nhịn qua 10 ngày, hắn liền có thể lãnh lương.
Hứa Niên Niên trong lòng nghĩ, nàng có vừa vặn chính là lương thực.
Trong không gian còn có hai cân gạo kê, hai cân gạo, ba cân bột mì vừa mới chia ra sáng sớm.
Giả vờ lấy mấy thứ này ra khỏi sọt:
"Ta lấy mấy thứ này đổi với ngươi."
Nói xong liền vén một góc túi cho hắn xem.
Trong mắt người đàn ông trung niên ánh sáng đều nổi lên, luôn miệng nói tạ thiếu chút nữa liền muốn quỳ xuống với nàng.
Hứa Niên Niên nhét đồ vào tay hắn, sau đó cầm vòng ngọc cùng nhẫn vàng liền chạy.
Không chú ý tới người đàn ông phía sau, hướng về phía nàng thật sâu cúi người chào.
Sau đó, cầm lương thực đổi được vội vàng đến bệnh viện, chân như có gió, tất cả đều có hy vọng.
Hứa Niên Niên ném đồ đổi được vào trong không gian, sau đó tìm một chỗ thay lại quần áo bình thường của mình.
Bán lương thực kiếm tiền thật sự quá chậm.
đảo mắt, xung quanh đây không có núi, nàng là một đại cô nương trẻ tuổi, dung mạo xinh đẹp, ngồi xe đến gần núi không an toàn, cũng không nhất định có thể tìm được đồ vật gì hữu dụng.
Đi tới đi lui liền đi đến trước cửa một tiệm thuốc đông y.
Người khác xuyên qua lên núi nhặt nhân sâm, nàng không có, vậy thì đi tiệm thuốc mua chút sâm lát vậy.
Tiến vào tiệm, tiểu nhị ngước mắt nhìn, thấy là một tiểu mỹ nữ, lập tức liền đứng lên:
"Cô nương, ngươi cần gì?"
"Ta muốn chút sâm lát."
ngược lại nàng cũng muốn nhân sâm nhỏ, nhưng đây không phải không có tiền sao?
Tiểu nhị cầm sâm lát ra, Hứa Niên Niên đến gần xem, sâm lát đều khô cằn, cảm thấy muốn dùng nước linh tuyền để nó khởi tử hồi sinh cũng có chút khó xử cho nước linh tuyền.
Nhưng nàng không mua nổi nhân sâm lớn, nhỏ giọng hỏi:
"Các ngươi có nhân sâm nhỏ không? Loại nhỏ nhất ấy."
Tiểu nhị nhận thấy được cô nương quẫn bách, cũng không có cười nhạo nàng, từ phía sau cầm ra một cái hộp nhỏ:
"Đây là loại 5 năm, giá 10 đồng."
Hứa Niên Niên khẽ cắn môi, đưa tờ đại đoàn kết còn chưa kịp ấm tay qua.
"Có thể cho ta một miếng sâm lát không?"
Tiểu nhị nhất thời nhìn ngây ngốc, nhưng hắn vẫn có đạo đức nghề nghiệp:
"Không thể, một miếng hai hào."
Hứa Niên Niên lại lấy ra hai hào từ trong túi, đưa qua:
"Cảm ơn."
Vừa ra khỏi hiệu thuốc bắc liền ném đồ vào sọt, thực tế là ném vào không gian, nếu nhân sâm bị trộm, nàng liền toi công hai ngày vất vả.
Cầm tiền còn lại, trên đường về nhà, nhìn thấy Lưu thẩm đang ăn cơm.
Con trai Lưu thẩm ngơ ngác nhìn cô nương trước mắt, tìm ai vậy?
Trong nhà chỉ có hắn là nam tính trưởng thành độc thân, không phải là đến xem mắt hắn chứ, hắn có chút khẩn trương.
Lưu thẩm cười nghênh đón:
"Vừa vặn ngươi đến, ta còn nói nếu ngươi không đến, ta sẽ đi tìm ngươi. Có mấy tiểu tử điều kiện rất tốt, ta đã sàng lọc cho ngươi, ba người có điều kiện tốt nhất đây."
Nói xong liền lấy ra ba tấm ảnh chụp đặt trên tủ:
"Ngươi xem, trước xem tướng mạo, xem ngươi có chọn trúng ai không."
Hứa Niên Niên nhận lấy xem từng tấm.
Tiểu tử nhà Lưu thẩm ở bên cạnh nháy mắt với Lưu thẩm, Hứa Niên Niên ngoài đời còn đẹp hơn trong ảnh nhiều, hắn vừa nhìn đã động tâm.
Lưu thẩm nhìn dáng vẻ không có tiền đồ của hắn, cũng biết con trai mình không xứng với người ta.
Liền không đi tự rước nhục.
Hứa Niên Niên cuối cùng chọn ra hai tấm, dung mạo phù hợp với gu thẩm mỹ của nàng, nàng còn muốn nghe cụ thể điều kiện thế nào là tốt?
Lưu thẩm trước rút ra một tấm ảnh:
"Người này tên là Cố Nguyên, cha là phó xưởng trưởng xưởng dệt, mẹ là giáo viên tiểu học, điều kiện gia đình phi thường tốt. Nghe nói, ngươi qua đó liền có thể sắp xếp một chân cộng tác viên, đến lúc đó chuẩn bị một chút rồi thi, vào biên chế là chuyện chắc chắn."
Sau đó, lại liếc nhìn tấm ảnh thứ hai:
"Người này tên là Tạ Dương, nói ra thì cũng thật là có duyên, dì ba của hắn vừa vặn nhìn thấy ảnh của ngươi ở chỗ ta. Hắn cũng vừa vặn tuần này nghỉ ngơi trở về, ở nhà hai ngày, nói ra thì bọn họ thật là gia đình có gốc gác."
"Hắn hiện tại trong quân đội là doanh trưởng, cha là chủ nhiệm lưới điện, mẹ là nhân viên bán hàng của cửa hàng cung tiêu."
Hứa Niên Niên nhìn Tạ Dương trong ảnh, mặt mày ôn hòa mang theo một tia sắc bén.
Nàng cảm thấy hiện tại không tìm ra khuyết điểm, nói với Lưu thẩm:
"Phiền Lưu thẩm hẹn một thời gian giúp ta."

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play