Xe lăn kêu lộp cộc, âm thanh càng ngày càng xa…
Vân Lạc không thể tin nổi, đứng ngơ ngác tại chỗ.
Thì ra tất cả những thứ nàng gặp phải không phải do bản thân nàng, mà do những tên súc sinh này! Bởi vì bọn họ, nàng mới chết, cha mới có thể luẩn quẩn trong lòng để báo thù cho nàng, cuối cùng không được chết yên thân.
Còn vừa rồi Chung Hoài nói nhà họ Chung đã nằm trong tay y là có ý gì? Vậy cô họ và biểu ca…
Vân Lạc chỉ cảm thấy trời đất u ám. Nàng không ngờ một người lịch sự lễ độ, kính già yêu trẻ lại là đầu sỏ gây ra mọi tội lỗi, nhưng tại sao? Tại sao y phải làm vậy? Rõ ràng cô họ đối xử với y rất tốt mà.
Hình ảnh xoay chuyển, Vân Lạc nhìn thấy bà Vân ôm ông Vân chỉ còn lại một bộ xương khóc xé ruột xé gan ở trên đường. Mọi người xung quanh đều có vẻ chán ghét, vừa xì xào bàn tán vừa chỉ trỏ, giống như đang nói về lũ giòi bọ tanh hôi.
Không có ai giúp bà Vân, bà Vân phải chịu hai liên tục hai đòn chí mạng, cơ thể vốn yếu ớt lập tức ngất lịm đi.
Trời đột ngột nổi gió lớn, cành cây phát ra tiếng xào xạc như ma quỷ đến gọi hồn, một loạt tia sét đánh xuống, chiếu lên gương mặt tái nhợt của bà Vân. Hai mắt bà mở to, mặt mày vô cảm.
Rào rào rào.
Cơn mưa to trút xuống người bà Vân, nhưng dường như bà không cảm nhận được, bà cứ quay đầu nhìn thi thể ông Vân, gương mặt vốn bình tĩnh lập tức trở nên lo lắng sốt ruột. Bà vừa ôm thi thể vào trong ngực, vừa nhỏ giọng dỗ dành: “Con ngoan, đừng sợ, mẹ ở đây…”
“Người phụ nữ kia đang làm gì thế? Bà ta điên rồi à? Ôm thi thể mà dỗ dành, sợ chết được.”
“Điên thì điên, hoàn thành nhiệm vụ của chủ tử mới quan trọng! Điên rồi là chuyện tốt, sau này có xảy ra chuyện gì cũng không biết.”
“Đúng là người mệnh khổ, sao chủ tử nhẫn tâm thế? Gia đình người ta đang yên ổn lại bị ngài ấy ép chết, người ta điên rồi còn không tha…”
“Được rồi được rồi! Nói mấy lời nhảm nhí này làm gì, cẩn thận tai vách mạch rừng. Hết cách rồi, mỗi người một số phận!”
Trong bóng đêm, không ai biết, người phụ nữ điên ở trên đường đã biến mất không thấy tăm hơi.
Mà trong lầu xanh, có thêm một người phụ nữ điên ra tiếp khách, mỗi lần một đồng tiền, ngày nào đám ăn mày cũng đến cửa…
Vân Lạc ngơ ngác nhìn tất cả những thứ này, nhìn người phụ nữ điên rồ trong mắt người khác - người luôn miệng lẩm bẩm mấy chữ “con ngoan, đừng sợ”, hoàn toàn không để ý đến kẻ đang nằm sấp trên người mình mà cứ đắm chìm trong thế giới của bản thân, chỉ có những giọt nước mắt ở khóe mắt lặng lẽ trượt xuống gối.
Bao đau thương khó chịu không thể nói thành lời, môi Vân Lạc run rẩy không phát ra được tiếng nào, mắt nàng đờ đẫn, cả người như cái xác không hồn. Nỗi bi thương này không thể miêu tả bằng lời, không có cách nào để giải tỏa, toàn thân từ trên xuống dưới, từ da đầu đến ngón chân, từng giọt máu, từng sợi gân, từng đốt xương đến từng chút da thịt, tựa như có người đang dùng tảng đá khổng lồ từ từ đè bẹp, nghiền nát, máu chảy đầm đìa, đau đớn tột cùng.
“Cô nương, cô nương, tỉnh lại đi…”
Vân Lạc bị tiểu nha hoàn Song Diệp đánh thức, lúc này ánh mắt nàng vô hồn, nước mắt chảy đầy mặt từ lúc nào chẳng hay.
“Cô nương gặp ác mộng ạ? Không sao đâu, mơ đều trái với thực tế, người đừng sợ.” Song Diệp vừa vỗ nhẹ lên lưng Vân Lạc vừa an ủi nàng.
Cô nương bị sao vậy? Tinh thần không ổn lắm, thật sự làm người ta lo lắng, hay là gọi đại phu đến khám?
“Đan Diệp, ngươi đi nói với phu nhân là cô nương gặp ác mộng, giờ cứ như người mất hồn, có thể mời đại phu tới khám không?” Song Diệp lo lắng nhìn Vân Lạc không có chút phản ứng nào.
Đan Diệp cũng rất lo lắng, nàng ấy vội chạy đi tìm phu nhân để mời đại phu.
“Con bé Lạc Lạc bị làm sao? Mau mời đại phu đến khám giúp.”
“Ơ này, đây rồi đây rồi, cô bé đừng kéo nữa, tay áo ta sắp bị kéo rách rồi.” Đại phu xoa vầng trán mướt mồ hôi.
Bị con nhỏ kéo đi cả đoạn đường, người đã sắp tắc thở.
Sau khi ổn định lại hơi thở, ông chuyển tầm nhìn về phía Vân Lạc, thấy nàng không có phản ứng gì, ánh mắt đờ đẫn vô hồn, ông không khỏi cau mày, vội vàng đưa tay ra bắt mạch.
Chung phu nhân nhìn chằm chằm Vân Lạc, sau khi đại phu bắt mạch xong, bà vội vàng hỏi: “Đại phu, sao rồi? Chẳng lẽ con bé bị thứ gì đó bẩn thỉu bám vào người?”
“Linh tinh, không được nói mấy lời không may mắn. Cơ thể vị cô nương này khỏe mạnh, không có bệnh tật gì. Chắc là gặp ác mộng nên bị dọa sợ, đốt ít hương an thần cho bình tĩnh lại là được.” Đại phu trách mấy câu rồi nói.
“Vâng, không sao là tốt rồi, Đan Diệp đi tiễn đại phu.”
Chung phu nhân an ủi Vân Lạc một lúc.
“Cháu không sao ạ, cháu chỉ gặp ác mộng thôi, đã làm người lo lắng rồi.” Vân Lạc khàn giọng nói: “Cháu bình tĩnh lại là ổn.”
“Không sao thì ta yên tâm rồi, buổi tối ta lại đến thăm cháu.” Chung phu nhân nhìn gương mặt mệt mỏi của Vân Lạc, lập tức bảo phải đi.
“Đã làm phiền cô họ đến đây rồi ạ, cô họ đi thong thả nhé.” Vân Lạc khẽ nói.
Nàng phải suy nghĩ thật kỹ xem sau này phải làm như thế nào.
Song Diệp lo lắng nhìn Vân Lạc đang ngồi bên cửa sổ, từ sau khi phu nhân đi, cô nương cứ ngồi bên cửa sổ. Bây giờ đã qua vài canh giờ, cô nương cũng không có dấu hiệu muốn di chuyển.
“Cô nương? Cô nương!” Song Diệp đến gần, gọi Vân Lạc.
Vân Lạc hồi phục tinh thần từ trong dòng suy nghĩ của mình: “Sao thế?”
“Cô nương, đêm đã khuya, đừng để hơi lạnh vào người, nô tỳ đóng cửa sổ lại nhé? Người còn chưa ăn cơm tối đâu, để nô tỳ mang thức ăn lên.” Song Diệp giơ tay đóng cửa sổ, lấy một cái áo choàng trong tủ quần áo khoác thêm lên người cô nương xong mới đi ra ngoài.
Ăn tối xong, Vân Lạc ngồi trước bàn, trải giấy Tuyên Thành ra. Nàng định lên kế hoạch kỹ càng xem phải làm thế nào mới có thể thay đổi được số phận của mình và người nhà?
Nàng vừa suy nghĩ, vừa vẽ một sơ đồ trên tờ giấy. Nàng chết, nguyên nhân chính là từ Bạch Dương, mà Chung Hoài là đồng phạm. Vì cái chết của nàng, cha mẹ mới phải chịu kết cục thê thảm.
Vậy nên nàng không thể chết được! Bạch Dương và Chung Hoài không thể hợp tác! Bạch Dương không thể vào nhà họ Bạch!
Nhà họ Chung rơi vào tay Chung Hoài, vậy chứng tỏ cô họ và biểu ca rất có thể đã bị mưu sát giống mình. Cho dù không bị mưu sát, có lẽ tình hình của bọn họ cũng rất đáng lo ngại.
Chỉ cần bảo vệ được tính mạng của cô họ và biểu ca, đồng thời để biểu ca đề phòng Chung Hoài là biểu ca có thể chống lại Chung Hoài. Như vậy Chung Hoài sẽ không thể tiếp nhận và quản lý nhà họ Chung!
Nàng khoanh tròn tên của Chung Hoài và Bạch Dương, như để trút giận. Nàng vẽ dấu gạch chéo thật to lên tên hai người họ, vết mực lan ra thành hai vòng tròn đen xì.
Đến khi không thấy tên hai kẻ đó, nàng mới nở nụ cười. Hy vọng sau này sẽ không phải gặp bọn họ, tốt nhất là biến mất luôn.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, nàng cầm tờ giấy Tuyên Thành lên, đi đến trước đèn dầu, ngọn lửa lập tức cắn nuốt tờ giấy, những cái tên trên giấy cũng dần biến mất, như chưa xảy ra chuyện gì.
Ngày hôm sau, ở vườn Triều Dương.
“Cô họ ơi, cháu tới thăm cô họ ạ.”
“Lạc Lạc tới rồi à, cháu thấy đỡ hơn chưa? Nếu không cô họ lại tìm đại phu đến khám cho cháu nhé?” Chung phu nhân rất vui vì Vân Lạc đến đây, đồng thời cũng hơi lo lắng về sức khỏe của nàng.
Vân Lạc lắc đầu: “Cháu khỏe rồi ạ, không cần mời đại phu. Cảm ơn cô họ đã quan tâm.”
“Đều là người một nhà, cháu khỏe là tốt rồi. Chỉ có cháu là có lòng, còn biểu muội của cháu ngoài những lúc không có tiền tiêu mới đến đây thì không thấy mặt mũi đâu hết. Để hôm nào bảo biểu muội cháu dẫn cháu ra ngoài chơi, con bé đi chơi giỏi lắm.”
“Vậy cháu cảm ơn cô họ và biểu muội.” Vân Lạc nói: “Cô họ kể cho cháu nghe về mọi người trong nhà họ Chung đi ạ, cháu đến đây mấy tháng rồi nhưng vẫn chưa biết rõ lắm.”
“Ở nhà họ Chung, ngoài ta ra thì chú của cháu còn hai tiểu thiếp nữa, một người là Từ di nương, một người là Hạ di nương. Từ di nương sinh ra Chung Hoài, cũng coi như biểu ca của cháu. Hạ di nương sinh ra Chung Thanh, là biểu muội của cháu.” Chung phu nhân chậm rãi nói, sắc mặt bình tĩnh.
“Ngày nào hai vị biểu ca cũng rất bận ạ? Hình như cháu rất ít khi nhìn thấy bọn họ.” Vân Lạc cúi đầu lấy đồ điểm tâm.
Chung phu nhân đẩy khay điểm tâm đến trước mặt Vân Lạc.