Lâm Vụ ở tuổi mười bảy chưa thể có sự trầm ổn của ba mươi bảy tuổi, nhưng hai người lại có nhiều thói quen suy nghĩ giống nhau. Anh càng nghĩ càng lún sâu vào nó, cho đến khi bị bạn cùng bàn nhẹ nhàng chạm vào bằng góc sách.
“Sao thế?” Lâm Vụ ngước lên, ánh mắt đầy nghi hoặc.
“Giáo viên gọi cậu.” Bạn cùng bàn nhỏ giọng nhắc nhở.
Đây là tiết hóa học. Lâm Vụ lúc này mới nhận ra giáo viên đang hỏi anh một câu hỏi, còn anh thì mãi không có phản ứng. Không ít bạn học quay đầu nhìn về phía anh. Anh đã học trước dạng bài này, trấn tĩnh lại, nhanh chóng bước lên bục giải bài. Cứ như vậy, một ngày trôi qua trong mơ hồ.
Buổi tối về đến nhà, Lâm Vụ xuống tầng giặt một ít quần áo, sau đó ngồi ngoài hành lang với tâm trạng phức tạp.
Theo lời tiên đoán của số điện thoại lạ, hôm nay Vương Mãn Sơn sẽ trúng một chiếc nồi cơm điện trong siêu thị, rồi đến mười giờ tối sẽ mang đến cho anh năm cân lê thu…
Anh cảm thấy lời tiên đoán này có phần phi logic, cho đến khi hành lang vang lên tiếng bước chân dồn dập, tiếp theo là—
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT