Lúc này anh rất bực bội, cảm thấy việc đối phương đến tận dưới nhà mình còn tệ hơn cả lần trước lén theo dõi. Điều này khiến anh có cảm giác lãnh địa của mình bị xâm phạm. Anh muốn hỏi rõ tại sao đối phương cứ bám riết lấy mình. Nhưng có gia đình Vương Mãn Sơn và La Hiểu Dung ở đây, bây giờ không phải lúc để làm căng.  
"Chú, dì, lúc nãy đến vội quá nên cháu không mang theo gì, lần sau có cơ hội nhất định sẽ bù lại ạ!" Tần Vệ Đông thấy Lâm Vụ không phủ nhận, lập tức nhập vai, còn nói với vẻ áy náy. Trong quan niệm của cậu, lần đầu đến nhà ai thì phải mang quà.  
"Ôi trời, mang quà gì chứ, bọn chú không biết cháu ở đây, nếu biết thì đã rủ cháu cùng ăn rồi." Vương Mãn Sơn thấy cậu lễ phép, cũng vội vàng đáp lời.  
"Không sao ạ, sau này vẫn còn cơ hội mà." Tần Vệ Đông thoải mái nói.  
Lâm Vụ thật sự không chịu nổi nữa: "Chú Vương, dì Hạo, cháu đưa mẹ lên trước đây. Ngoài trời lạnh lắm, mọi người cũng về sớm đi ạ."  
"Được rồi, mấy đứa cũng đừng thức khuya học quá." Thấy Tần Vệ Đông không phải kẻ gây chuyện, Vương Mãn Sơn và hai người còn lại yên tâm rời đi. Trước khi đi, Vương Giai Huệ còn liếc nhìn Tần Vệ Đông vài lần, cảm thấy cậu có chút quen mắt.  
Ba phút sau, Lâm Vụ đưa La Hiểu Dung lên nhà. Anh thực sự không muốn xuống nữa, nhưng lo đối phương làm chuyện quá đáng, chẳng hạn như trực tiếp gõ cửa nhà mình. Suy nghĩ hồi lâu, anh vén rèm cửa nhìn xuống, xác định đối phương vẫn còn đó, cuối cùng đành nói với La Hiểu Dung một tiếng rồi xuống nhà.  

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play