"Tuyết trong khu nhà cháu dày thật đấy, bên dưới ban quản lý đang xúc tuyết, xe chỉ có thể vào bằng cổng Nam thôi. Mùa đông năm nay lạnh quá..." Mười giờ, Tần Kiến Chương xách theo túi lớn túi nhỏ đến nhà Lâm Vụ. Thời gian qua ông ở miền Nam nhảy dù với bạn bè, hôm qua vừa nghe tin Lâm Vụ nhập viện thì lập tức bay về ngay. Trước khi về, ông đã kiểm tra thời tiết ở Giang Hà, nhưng từ miền Nam đột ngột chuyển đến miền Bắc vẫn có chút chưa thích ứng kịp.
"Mời chú vào nhà, nếu lạnh thì chui vào chăn sưởi cho ấm, trong nhà khá ấm áp đấy." Lâm Vụ thấy ông chỉ mặc một chiếc áo lông vũ mỏng, đội một chiếc mũ len, vội vàng nói.
"Không lạnh lắm, chỉ là chưa quen thôi." Tần Kiến Chương vào nhà rồi lập tức kiểm tra chân của Lâm Vụ, sau đó chạm nhẹ vào, hỏi: "Thế nào rồi? Có để lại di chứng gì không?"
"Bị gãy nhẹ, sẽ không có di chứng gì đâu ạ." Lâm Vụ ra hiệu cho ông yên tâm.
"Thế thì tốt..." Tần Kiến Chương thở phào nhẹ nhõm, sau đó mở túi ra: "Đây là chú nhờ bạn mua, hình như gọi là hợp chất peptide xương gì đó, rất tốt cho chấn thương chân của cháu. Còn có bột protein, vitamin tổng hợp cho xương..."
Ông lấy ra một đống thứ, toàn là canxi, protein, thuốc bổ cho xương. Lâm Vụ nhìn mà ngẩn người: "Cảm ơn chú Tần ạ." Anh cảm thấy ông thực sự quan tâm đến mình.
"Cảm ơn cái gì mà cảm ơn. Tiểu Đông không có ở nhà, trưa nay cháu định ăn gì?" Tần Kiến Chương quan tâm hỏi về bữa trưa của Lâm Vụ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT