Tần Vệ Đông thuộc nhóm bị thương - cậu kéo người chạy trốn đụng vào cửa sắt, cánh tay bị rạch hai vết.
Đồn công an đưa cậu đến bệnh viện, lại liên lạc với trường học, không biết giáo viên trường truyền đạt thế nào mà đến tai Tần Kiến Chương lại thành đánh nhau phải nhập viện.
Cậu sống được mười bảy năm, khó khăn lắm mới nghĩa hiệp cứu người, vậy mà lại bị nói thành đánh nhau, thật phiền não!
"Mấy giáo viên của các con cũng thật là, còn chưa nắm rõ tình hình đã nói linh tinh!" Tần Kiến Chương cũng rất không hài lòng về việc giáo viên oan ức con trai đánh nhau, ông ấy than phiền một lúc rồi nhìn Tần Vệ Đông: "Chuyện này không có lần sau đâu, nếu con không muốn ở nội trú thì đi học về, biệt thự phía đông vẫn chưa có ai ở, cha sẽ tìm tài xế đưa đón con đi học, cũng không xa."
Ông ấy có yêu cầu rất thấp về việc học của Tần Vệ Đông, dù sao bản thân cũng không phải là người học giỏi, Tần Vệ Đông không thích học cũng bình thường. Ông ấy chỉ có một mục tiêu: đừng xảy ra chuyện. Đợi Tần Vệ Đông ra nước ngoài lấy cái bằng, về làm một rich kid vui vẻ là được.
"Để sau tính." Tần Vệ Đông khá thích ở nội trú, cậu thấy Tần Kiến Chương hôm nay ăn mặc đàng hoàng, hỏi: "Cha không đi họp à?"
"Đi!" Tần Kiến Chương hừ một tiếng nhìn cậu, ông ấy làm mỏ than, thành phố có cuộc họp về an toàn sản xuất cho doanh nghiệp, ông ấy mà còn lề mề nữa sẽ muộn mất.
Tần Kiến Chương cầm cặp công văn chuẩn bị rời đi, trước khi đi hỏi: "Tiền đủ dùng không?"
"Đủ." Thời gian này cậu không tiêu nhiều tiền, trong thẻ còn không ít.
"Muốn ăn gì ăn muốn uống gì uống, kiếm tiền là để tiêu!" Tần Kiến Chương xót con trai bị thương. Sau khi ra ngoài ông ấy nghĩ nghĩ, gọi điện cho trợ lý.
Trong phòng bệnh, Tần Vệ Đông đang chơi game được một nửa thì nhận được thông báo tiền vào tài khoản.
Mười vạn.
Tần Kiến Chương có lẽ không biết mức tiêu dùng của học sinh cấp ba, khi chuyển tiền cho cậu đều tùy tâm mà chuyển.
Sau khi game bị gián đoạn, cậu không còn tâm trạng tiếp tục, đặt sự chú ý vào tin nhắn về hỏa hoạn tối qua.
Hôm nay ngoài việc thoa thuốc, trong đầu cậu vẫn luôn nghĩ về chuyện này. Ví dụ như đối phương là ai, làm sao dự đoán được thời gian cụ thể của vụ hỏa hoạn?
Cậu đã hỏi lính cứu hỏa, vụ hỏa hoạn này có lẽ là do ấm đun nước gây ra.
'Ấm đun nước' là do quản lý mạng đun, anh ta khát nước nên định đun chút nước nóng, nhìn dáng vẻ của anh ta sau đó, thực sự không biết sẽ bốc cháy...
Trước khi Tần Kiến Chương đến, cậu đã mượn điện thoại y tá thử, giống như điện thoại của Hồ Vĩ, đối phương là số không tồn tại, cũng không gửi được tin nhắn.
Tần Vệ Đông rất ghét suy nghĩ.
Lúc này, cậu cảm thấy đầu óc như sắp cháy.
Tần Vệ Đông đặt điện thoại xuống, lúc này Hồ Vĩ xách một phần cơm lặng lẽ đi vào: "Chú đi rồi à?" Hồ Vĩ đã gặp Tần Kiến Chương hai lần, khá sợ ông ấy, vì thế trước khi Tần Kiến Chương đến đã vội vàng đi ra ngoài.
"Đi rồi." Tần Vệ Đông từ tối qua đến giờ chưa ăn gì mấy, cậu cũng không quan tâm cơm có ngon không, gạt đũa ra là ăn ào ào.
Sau khi có cảm giác no bụng, cậu hỏi Hồ Vĩ: "Không đi học à?" Hôm qua những người chưa thành niên không bị thương đều đến đồn công an, Hồ Vĩ nói với cảnh sát là chăm sóc người bị thương, cùng đến bệnh viện với cậu.
"Không đi nữa, giáo viên chủ nhiệm bảo khi nào viết xong kiểm điểm thì đi học lại." Hồ Vĩ nghĩ đến vụ hỏa hoạn tối qua vẫn còn sợ hãi: "Anh Tần, nếu tớ không đi siêu thị, có khi cũng giống cậu làm thương binh rồi!"
Cậu ấy ngồi trong cùng, theo mô tả hiện trường của những người khác, rất có thể khi chạy sẽ ngã sấp mặt, nghĩ thôi cũng thấy nguy hiểm!
"Cậu số may!" Tần Vệ Đông nói đại một câu, hỏi: "Hôm qua cậu đưa tớ là số của quản lý mạng à?"
"Ừm." Hồ Vĩ không biết tại sao Tần Vệ Đông lại để tâm đến số của quản lý mạng - cậu ta ở nội trú, mỗi tháng nhà đều kiểm tra lịch sử cuộc gọi và tin nhắn, không dám dùng số điện thoại của mình để đặt máy, mới nhờ Tần Vệ Đông nhắn tin.
"Số đó có vấn đề à?" Hồ Vĩ hỏi.
"Không có vấn đề gì lớn." Tần Vệ Đông nghĩ nghĩ, tiếp tục hỏi: "Là Tiểu Lưu đưa cho cậu à."
"Ừm."
"Cậu gọi điện cho nó, hỏi lại lần nữa."
Tần Vệ Đông không thích chui vào góc bò, nhưng đã chui vào rồi, phải làm cho rõ ràng mới được.
"Được." Hồ Vĩ nghi hoặc gọi cho Tiểu Lưu. Nửa phút sau, rất ngại ngùng nhìn Tần Vệ Đông: "Số Tiểu Lưu đưa là đúng, lúc tớ nhắn cho cậu thì nhắn nhầm..."
Số đuôi Tiểu Lưu đưa cho cậu ta là 0223, nhưng cậu ta đọc cho Tần Vệ Đông thành 1223, mới xảy ra hiểu lầm lớn như vậy.
"Số này là số không tồn tại à?" Hồ Vĩ nhớ ra, hôm qua Tần Vệ Đông đã dùng điện thoại của cậu ấy gọi số này.
"Coi như vậy..." Tần Vệ Đông đã suy nghĩ cả đêm, đã có dự đoán về tình huống này. Bây giờ đã xác nhận số điện thoại không phải của quản lý mạng, vậy vấn đề mới xuất hiện: cậu đã nhắn tin cho ai?